trong đại điện đều khóc tang, có phải trẫm nên cho người suốt đêm gọi phụ
thân của các ngươi tiến cung để mang các ngươi về nhà hay không?" Lời
nói này của Hoàng thượng quả thật không hề khách khí.
Trương Hiển Năng không dám chần chờ một chút nào, lập tức gọi mấy
tên thái giám biết chữ đến rồi sai bọn hắn đi lấy giấy bút và mực.
Trương Đại Tổng quản hiểu rất rõ, dù sao chuyện này không dính
dáng đến Hoàng Quý phi thì tất cả yêu cầu muốn chỉnh đốn người khác của
Hoàng thượng là thật, hắn không cần do dự cũng không cần ngăn trở, dù
sao Hoàng thượng cũng rất bình tĩnh, chuyện nhỏ như vậy hắn không cần
lo làm gì.
Các phi tần ở trong điện nhìn mấy tên thái giám đi ra ngoài, lại thấy vẻ
mặt nghiêm túc của Hoàng thượng thì hoàn toàn luống cuống.
Chúc Mẫn nghiến răng nghiến lợi ngồi im ở vị trí của mình, mặc dù
lúc nãy nàng không khóc cùng mấy vị phi tần kia, nàng không cần sợ,
nhưng Hoàng thượng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
"Hoàng thượng bớt giận, lúc nãy chỉ do thần thiếp vội vàng, có chút
thương cảm chứ không phải cố tình muốn khóc. Mong Hoàng thượng tha
thứ, nhà mẹ đẻ của thần thiếp cũng không có ai sắp qua đời."
Phi tần lúc nãy dẫn đầu nói chuyện lập tức luống cuống giải thích, lúc
nãy nàng thực sự có ý muốn ép Hoàng thượng.
Nếu như tất cả phi tần của hậu cung đều bị đuổi ra ngoài chỉ còn lại
Tần Phiên Phiên ở lại thì các triều thần sẽ không để yên, dù sao gia tộc bọn
họ đều có phi tần ở trong cung. Bọn họ còn trông chờ những phi tần này
truyền tin tức từ trong cung ra mỗi khi trong hậu cung xảy ra chuyện gì mà.
Nếu lúc này Hoàng thượng đuổi hết phi tần đi không khác gì chặt đứt
tất cả đường lui của bọn họ, sau này bọn họ muốn nhờ các vị phi tần thổi