ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 1490

mắt lưng tròng còn bị bà ấy chê cười. Cho nên trẫm không hy vọng nhi tử
của mình về sau cũng như vậy."

Tần Phiên Phiên nhìn trên mặt hắn tản ra vệt đỏ ửng khả nghi, hiển

nhiên là Hoàng thượng cảm thấy ngượng ngùng về chuyện này.

Nàng chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Qua lâu như vậy, Hoàng thượng

còn nhớ rõ sự tình lúc ấy?"

"Chuyện này mẫu hậu vẫn luôn thích nói, lúc trẫm đã bảy tám tuổi có

thể chạy có thể nhảy, bà ấy còn vo tuyết ném trẫm đấy. Khi đó bà ấy đã
không thể ném khiến trẫm ngã sấp xuống, thỉnh thoảng sẽ kêu phụ hoàng
hỗ trợ. Phụ hoàng vo ra không phải nắm tuyết, hoàn toàn là quả cầu tuyết
lớn, bị ném thì đau đến mức nào."

Tiêu Nghiêu nhắc tới cuộc sống cực khổ lúc nhỏ, quả thực là trạng thái

khó có thể kể hết.

"Vậy nếu ngài muốn bảo vệ Nháo Nháo như vậy, sao lại ghét bỏ Nháo

Nháo?"

"Bởi vì hắn rất phiền, ồn ào làm trẫm đau đầu. Dỗ như thế nào cũng

không được, trẫm dành cho hài tử kiên nhẫn dịu dàng và bao dung lớn nhất
rồi, đối với hài tử còn tốt hơn đối với nàng. Kết quả cái thằng nhãi ranh đó
hồi báo trẫm thế nào? Khóc khóc khóc, nháo nháo nháo!"

Tiêu Nghiêu vừa nghe vấn đề này của Tần Phiên Phiên, không chút do

dự liền cho đáp án, biểu tình trên mặt bỗng nhiên thay đổi, không hề có tiếc
nuối và thẫn thờ ban đầu, chỉ còn lại bất mãn.

Tần Phiên Phiên lại bị hắn chọc cười: "Hoàng thượng, khi còn nhỏ

ngài cũng là như thế này mà. Thần thiếp không phải ngài, cũng không tận
mắt nhìn thấy mẫu hậu đối với ngài như thế nào khi ngài còn nhỏ, nhưng ít
nhất hiện tại mẫu hậu đối với ngài rất tốt rất tốt nha."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.