Phiên sao? Thêm một người biết, nàng ta liền chết sớm hơn vài phần. Việc
này mạo hiểm quá lớn, không có khả năng, nếu ta là Tần Phiên Phiên, đã
biết chân tướng, nhất định đi cáo trạng ngay với Hoàng thượng, trực tiếp
đánh đổ hai người chúng ta."
Nàng ta càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy Thư Quý phi không có khả
năng tìm Tần Phiên Phiên hỗ trợ, bởi vì thật sự là quá không thể tưởng
tượng.
"Ngươi xem, Tần Phiên Phiên chỉ cần nói với Hoàng thượng, Trương
Hiển Năng dẫn người tới lục soát, sau khi lấy đi thư và tín vật, ta và Thư
Quý phi đều không được chỗ tốt. Rõ ràng nàng ta không mất một binh một
tốt liền một mũi tên trúng hai con chim, từ đây trong cung không ai dám
mảy may động đến nàng ta."
Chúc Mẫn vẫn như cũ nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Nhưng nếu không phải Đào Phi nương nương phái người động tay,
vậy bên phía Thư Quý phi cũng không có nhân tài như vậy. Nàng ta không
trộm được mấy thứ này, tóm lại là có người cầm đi." Lưu Vũ cũng buồn
bực.
Các phi tần hậu cung, ngoại trừ cặp song sinh bên người Tần Phiên
Phiên, còn lại bên người phi tần khác đều không cho phép giữ lại cung
nhân có võ công, vì sợ lúc Hoàng thượng và các nàng ở chung xảy ra việc
ngoài ý muốn.
Có thể nói, từ khi Hoàng thượng đưa cặp song sinh này cho Tần Phiên
Phiên, cũng đã đặt nàng ở địa vị không giống người thường.
Bất luận Chúc Mẫn nghĩ như thế nào đều sai, trên thực tế nàng ta đã
không có cách nào tiếp cận cái đáp án kia, là bởi vì chính nàng ta không
dám đi một bước kia, cho nên nàng ta kết luận Thư Quý phi cũng không
dám, trực tiếp loại trừ cái lựa chọn có khả năng nhất.