Ngay sau đó nàng lại lập tức duỗi tay sờ chỗ Tiêu Nghiêu bị véo đau,
nhẹ giọng dỗ hắn: "Hoàng Thượng vì thần thiếp, thần thiếp đều biết. Ngài
tốt nhất."
"Còn gì nữa?" Tiêu Nghiêu hướng về phía nàng nhướng mày.
Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, có chút không rõ "Còn gì nữa" theo
như lời hắn là có ý tứ gì.
"Không có lời khác muốn khen trẫm sao? Lúc ấy ở tình huống khẩn
cấp như vậy, trẫm nghĩ đến trước tiên chính là không thể nuốt lời, chuyện
trẫm đáp ứng nàng nhất định phải làm được. Vì giữ gìn thể diện của nàng,
còn che mặt nàng ta. Hơn nữa quan trọng nhất là, ở dưới tình huống say
khướt như vậy, trẫm vẫn nhận ra người này không phải nàng."
Tiêu Nghiêu liên tiếp đưa ra vài ví dụ, chứng minh chính mình lúc ấy
có bao nhiêu lợi hại.
Tần Phiên Phiên càng nghe hắn nói, tươi cười trên mặt càng thêm rõ
ràng, cuối cùng dùng một loại ánh mắt hoàn toàn sùng bái nhìn hắn.
"Hoàng thượng lợi hại nhất, Hoàng thượng nhanh trí nhất, Hoàng
thượng có tuệ nhãn nhận ra Hoàng hậu." Nàng lập tức thỏa mãn hắn.
Tiêu Nghiêu nghe được rung đùi đắc ý, nhưng vẫn cảm thấy không đủ,
thấp giọng nói: "Lại thêm vài câu."
Tần Phiên Phiên không khỏi ném cho hắn một ánh mắt xem thường,
biểu tình sùng bái trên mặt lập tức biến mất, trực tiếp phất tay nói: "Được,
sau khi hồi cung để Nháo Nháo khen ngài đi. Thần thiếp khen không nổi
nữa rồi."
Sau khi nói xong, nàng lập tức nằm xuống xe ngựa, hoàn toàn là một
bộ dáng muốn nghỉ ngơi.