Giọng nói ấy rung trời, sau khi gọi xong khiến cho chó nhà người ta bị
dọa sợ chạy mất, bé vui vẻ cười to, tiếng cười giống như một đám ngỗng
đang kêu.
"Nháo Nháo thật giỏi! Phụ hoàng ở đây này, sao con có thể thông
minh như vậy, nhỉ tử ngoan của trẫm..."
Tiêu Nghiêu xuất hiện đúng lúc nhi tử gọi, ôm bé xem cây, xem chó,
xem cả con chó đang đi tiểu dưới tán cây, những lời khích lệ trong miệng
kia hoàn toàn không thể dừng được.
Hai cha con bị Tần Phiên Phiên đuổi từ trong điện ra, hai người bọn
họ quá phiền.
Hoàng thượng bỏ qua một đống tấu chương để chơi với nhi tử, kết quả
lại còn cảm thấy chưa đã, nhìn Tần Phiên Phiên đang trầm mặc lật xem lệ
cũ ngày xưa, hắn liền ngứa ngáy trong lòng.
Ngày thường, cho dù là trên giường hay dưới giường hai người đều
dính lấy nhau, hiện tại lại vắng vẻ hắn như thế, ngôi cửu ngũ đương nhiên
là không cách nào có thể chấp nhận rồi, liền chơi tiện giống như mọi lần,
chạy đến bên cạnh nàng.
Hoặc là sờ soạng nàng một hồi, hoặc là thổi khí bên tai nàng một hơi,
không khiến Tần Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn hắn kiên quyết không bỏ qua.
Lúc sau, thấy nàng tức giận, hắn liền ôm Tiêu Nháo Nháo sang cùng
luôn.
Ôm theo một đứa bé, Tần Phiên Phiên muốn phát hỏa với hắn cũng
không dễ, chẳng qua chỉ lớn tiếng kêu hắn không nên làm phiền nàng nữa,
kết quả tiểu nãi oa trong ngực liền bĩu môi, bắt đầu gào khóc.