Nguyệt Quý phi đã sớm nghe kể chuyện này, tức giận muốn chết, kết
quả Minh Phi còn dám tìm nàng trút giận, đương nhiên nàng càng thêm bực
tức.
Sau khi bị Nguyệt Quý phi mắng như vậy, Minh Phi lập tức ngậm
miệng lại, nhưng trên mặt trước sau vẫn giữ nguyên vẻ oan ức.
"Ngươi còn cảm thấy oan ức? Ngươi nói có phải do ngươi ngu xuẩn
hay không, một kẻ chính lục phẩm cũng không trị được, còn giúp nàng ta
được Cao Thái hậu nhìn trúng. Nàng ta và Cao Thái hậu chính là cùng một
loại người, có thể lợi hại đến đâu? Đối với loại nữ nhân quấy phá này,
ngươi dùng những thủ đoạn thô lỗ đương nhiên sẽ thua, bởi vì so mức độ
chơi xấu và vô sỉ, ngươi làm sao sánh được với một kẻ tiểu nhân đê tiện?
Đương nhiên phải dùng một cách khác để áp chế nàng ta. Tạm thời ngươi
đừng gây rối với nàng ta, yên ổn ứng phó bên phía Cao Thái hậu. Lần này
Hoàng Thái hậu thực sự rất tức giận, nhất định sẽ có biện pháp đối phó với
nha đầu đê tiện này, đến lúc đó ta trút giận thay ngươi là được."
Nguyệt Quý phi nói mấy câu liền đuổi nàng đi, hiển nhiên là không
muốn thấy một kẻ ngu xuẩn như vậy. Minh Phi hếch miệng, nhỏ giọng lầm
bầm rồi rời đi, trên mặt cũng không có thần sắc nào gọi là cảm kích.
"Phế vật!"
Nàng ta vừa đi, Nguyệt Quý phi liền bực bội mắng một tiếng, tức giận
đến nỗi ném vỡ tách trà đang cầm trong tay.
Đại cung nữ hầu hạ bên cạnh lập tức nói: "Quý phi, Minh Phi nương
nương hiện giờ đã bò lên đến từ nhị phẩm, phân vị kém ngài không xa.
Nàng ta đã không còn cẩn thận như trước đây, không muốn ngoan ngoãn
nịnh bợ ngài. Nàng ta đã sớm không một lòng, ngài cần gì phải suy nghĩ
cho nàng ta nhiều như vậy. Lời đồn đãi truyền đến cũng có chút khó nghe,