Gần đây Tần Kiêu liên tiếp chế tạo các loại ngẫu nhiên gặp mặt với
bà, mỗi lần gặp gỡ, Tần Kiêu đều là một bộ dáng muốn nói lại thôi, điềm
đạm đáng yêu mà nhìn bà.
Tần phu nhân chính là không để ý đến, bà luôn cảm thấy Cảnh Vương
phi trở nên kỳ kỳ quái quái.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ giá lâm
——" ngoài điện truyền đến tiếng thông báo bén nhọn của thái giám.
Lập tức mọi người trong điện đứng dậy hành lễ, Đế Hậu cùng Thái Tử
điện hạ chậm rãi đi vào đại điện.
Từ sau khi Tiêu Nháo Nháo đi vững, ngày thường Tần Phiên Phiên
không cho phép cung nhân chung quanh ôm hắn, trừ phi là tình huống đặc
thù, nếu không kiên quyết không được ôm, kể cả hắn có khóc nháo cũng
phải tự mình đi.
Đương nhiên mệnh lệnh này vô dụng đối với Hoàng thượng, Tiêu
Nghiêu vẫn thích ôm hắn.
Tiêu Nháo Nháo cũng rất thân cận với Hoàng thượng, mỗi lần gặp
mặt, thấy nhau từ xa, hai cha con đều là đồng thời chạy thật nhanh về phía
đối phương, sau đó Tiêu Nghiêu đột nhiên bế hắn lên.
Hai người lại là một trận ngây ngô cười khanh khách, Tần Phiên Phiên
chưa bao giờ ngăn cản, còn thường xuyên nhìn bọn họ cười đùa.
Hoàng thượng luôn cảm thấy thời thơ ấu và niên thiếu của mình thiếu
sự quan tâm của cha mẹ, cho nên hắn chiều chuộng Tiêu Nháo Nháo một
chút, Tần Phiên Phiên cũng có thể lý giải, làm chính hắn lĩnh hội cảm giác
có đưa nhỏ thật không dễ dàng.