Nam nhân kia ra vẻ thái giám, còn phải dùng loại thanh âm tục tằng hô
to những lời đó, chính là vì làm người khác cảm thấy hắn và Hoàng hậu có
tư tình.
Nhưng bởi vì Tiêu Nghiêu ra hiệu bằng ánh mắt, Trương Hiển Năng
nghiệm thân của kẻ kia ngay tại chỗ, nói là thái giám.
Dù ở đây có vài người đoán được là nam nhân thật, cũng sẽ không
chống đối ý của Hoàng thượng, nhưng điều này vẫn thể hiện ra người sau
lưng có tâm tư ác độc.
Nếu thật sự thành công vu oan Hoàng hậu nương nương, sợ rằng Tần
Phiên Phiên chỉ còn con đường lấy chết tạ tội.
Vương phi còn có thể cho Vương gia đội nón xanh, nhưng Hoàng hậu
thì hoàn toàn không thể.
Chính cung Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ tuyệt đối không thể xuất
hiện loại chuyện này, dù Hoàng thượng nguyện ý chịu đựng ô danh này,
văn võ bá quan cũng sẽ không bỏ qua nàng.
"Nhìn dáng vẻ, người phía sau màn thật sự muốn bức tử thần thiếp,
Hoàng thượng có hoài nghi ai không?" Tần Phiên Phiên cười lạnh một
tiếng.
"Có một số, nhưng còn cần điều tra thêm. Có thể có năng lực lớn như
vậy cũng không có mấy người, người dám động thủ ở yến tiệc sinh thần
của Thái tử lại càng ít. Nàng cũng phải chú ý bên trong hậu cung, rất có thể
là nội ứng ngoại hợp." Tiêu Nghiêu nhướng mày hướng về phía nàng.
Hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy tia trịnh trọng trong mắt
đối phương, khả năng người động thủ này còn muốn ra chiêu lớn, bọn họ
không thể không phòng.