Trước khi Tần phu nhân thất thố, Tần Trí bắt lấy tay bà, cuối cùng là
mở miệng: "Phu nhân đừng vội, Tần gia vẫn sống."
Chỉ một câu này, làm một đám người xung quanh đều thở dài nhẹ
nhõm một hơi, thậm chí còn có mấy lão ma ma vui quá mà khóc.
Ai có thể nghĩ đến Tần gia khiến Hoàng thượng đeo nón xanh, thế
nhưng còn có thể giữ được mạng, kia thật là trời xanh phù hộ.
Tần Trí nói xong câu đó liền ngất đi rồi, Tần gia lại là một mảnh binh
hoảng mã loạn. Tần phu nhân càng cho rằng là Hoàng thượng bắt hắn chịu
tội gì, lúc ấy liền luống cuống tay chân. Cũng may mắn đại phu tới cũng
nhanh, thì ra chính là quỳ hơi lâu một chút, cộng thêm tim đập quá nhanh
bị dọa ngất đi mà thôi.
Sau nửa canh giờ, Tần Trí thanh tỉnh, cho người mời Tần gia lão phu
nhân đến, vài vị thứ nữ cũng đều tới sảnh ngoài.
Đại phòng Tần gia tề tụ trong sảnh đường, khi nhìn thấy lão phu nhân
cũng tới, mày Tần Phiên Phiên nhăn lại, đáy lòng ẩn ẩn trào ra vài phần dự
cảm bất an.
"Hoàng thượng nhân từ, cũng không có truy cứu chuyện phía trước
của Tần gia, chỉ là muốn Tần gia chúng ta chọn lựa một nữ tử đưa vào
cung."
Tần Trí dựa vào ghế trên, đầu gối còn đắp chăn lông dày, trong tay ôm
ly trà nóng nhưng vẫn áp không nổi sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên còn chưa
bình tĩnh hoàn toàn.
Tần phu nhân thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt đảo qua trên người bốn vị
thứ nữ, hiển nhiên là đang cân nhắc người được chọn.