ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 377

Tần Phiên Phiên hơi nâng khóe môi lên, lộ ra tươi cười nhẹ nhàng,

nhìn dáng vẻ lần này thật không uổng phí nỗ lực, ít nhất cũng có người cảm
nhận được nàng có điểm không giống người khác.

"Đúng vậy, có điểm nào khác lúc trước?" Nàng vươn ngón tay thon

dài, thong thả ung dung gảy trang sức trong hộp, động tác có vẻ cảnh đẹp ý
vui.

Vọng Lan hơi nhíu mày, tự hỏi cẩn thận một lát mới nói: "Nô tỳ khó

mà nói rõ, chỉ cảm thấy ngài ôn nhu hơn rất nhiều, khiến người khác muốn
gần gũi. Giống như lúc thức dậy trong ngày mùa đông ngâm tay đang lạnh
băng vào nước ấm vậy, hy vọng mãi có thể như vậy, không muốn rời đi chỗ
khác."

Những lời này của nàng có thể nói là nói đến tận đáy lòng của Tần

Phiên Phiên, lập tức khiến nàng vui mừng khôn xiết, cảm thấy nỗ lực của
bản thân không hề uổng phí.

"Ôi, vẫn là Vọng Lan hiểu ta, có phải toàn thân ta đều tản ra tình

thương của mẹ?" Nàng vừa nói vừa ho nhẹ một tiếng, chớp chớp mắt với
Vọng Lan, mặt mày mỉm cười.

Vọng Lan bị nàng chọc cười: "Ngài hãy để tình thương của mẹ của

ngài lại cho Hoàng thượng đi, bọn nô tỳ không có nhu cầu, toàn bộ hậu
cung này đều tràn ngập nữ nhân. Những người nhìn thấy không phải là nữ
nhân thật thì cũng là nam nhân giả, chịu không nổi chịu không nổi."

Liễu Âm đứng một bên cười ha ha. Rất ít khi thấy Vọng Lan nói đùa,

không nghĩ đến lúc Vọng Lan cô cô vui đùa cũng không kém ai chút nào.

Tần Phiên Phiên chuẩn bị lâu như vậy, thật vất vả mới đợi được đến

lúc Hoàng thượng triệu hạnh nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.