"Đây là một câu thơ hay, nhưng ngài có chắc chắn là Hoàng thượng sẽ
thích không?" Hình ma ma thật sự do dự không dám chắc.
"Thích, chắc chắn sẽ thích!" Tần Phiên Phiên nói như chém đinh chặt
sắt.
Dù sao người ngủ cùng ngôi cửu ngũ là Đào Uyển nghi, nàng ấy chắc
chắn sẽ không tự mình hại mình đâu, có lẽ là Hoàng thượng có sở thích đặc
biệt nào đó.
Sau khi Hình ma ma nghĩ như vậy, lập tức trở lại bình thường.
"Được, để lão nô viết lên cho ngài, muốn dùng thế chữ khải[1] hay là
hành thư[2]?"
[1] Thế chữ khải: Khải thư (phồn thể:
楷書; giản thể: 楷书; phồn thể:
楷書; bính âm: kǎishū) hay chữ khải, còn gọi là chân thư (真書), chính
khải (
正楷), khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viết chữ
Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy
và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7), do đó đặc biệt phổ biến
trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và
gothic sử dụng riêng trong in ấn).
[2] Hành thư (
行書) là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo
thư. Tuy nhiên, vì nó không quá tháu như thảo thư cho nên dễ đọc hơn, và
hầu hết những người đọc được khải thư cũng đều có thể đọc được hành thư.
Một trong những nhà thư pháp nổi tiếng nhất viết theo lối hành thư là
Vương Hi Chi thời Đông Tấn.
"Thế chữ khải thế chữ khải, từng nét bút ngay ngắn chữ đẹp nhất, nếu
không bảo bảo sẽ không nhìn rõ." Tần Phiên Phiên lập tức vui vẻ nói.
Tay đang cầm bút của Hình ma ma run lên, bảo bảo là ai? Đào Uyển
nghi gọi Hoàng thượng như vậy sao? Cách gọi "bảo bảo" này so với xưng