Tần Phiên Phiên cũng không giận, chỉ là cười cười xin lỗi, thấp giọng
nói: "Cô cô ngươi cũng nhìn thấy, hiện giờ eo ta bị trật, còn chẳng đi được
vài bước, chỉ sợ không đi được."
Nàng tựa lưng vào ghế ngồi, như là người không xương, không thể
ngồi thẳng.
Vị Chu cô cô này nhăn mày lại, rõ ràng xem bộ dáng này của nàng ở
trong mắt, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng chung quy không
bắt bẻ gì.
"Hoàng Thái hậu biết eo Đào Uyển nghi không tốt, cho nên sai nô tỳ
mang theo nhuyễn kiệu lại đây, đặc biệt chuẩn bị cho ngài, một bước ngài
cũng không cần đi, trực tiếp được nâng ra ngoài." Trên mặt Chu cô cô lại
lần nữa khôi phục tươi cười, nàng ta giơ tay lên vỗ một cái.
Lập tức có hai thái giám to khỏe nâng nhuyễn kiệu tiến vào, loại cỗ
kiệu này chính là hai người nâng, cỗ kiệu không lớn, bởi vậy thật nhẹ
nhàng tiến vào nội điện, nâng thẳng đến trước mặt nàng, hai thái giám kia
mới hạ cỗ kiệu xuống.
Đúng như lời Chu cô cô theo, Tần Phiên Phiên thật sự là một bước
cũng không cần đi.
Tần Phiên Phiên nhướng mày, ý cười trên mặt càng sâu: "Hoàng Thái
hậu săn sóc ta, sao ta có thể không đi? Xin cô cô đợi chút, cho ta sửa soạn
một phen, nếu không lôi thôi như vậy mà đi Vĩnh Thọ cung, đó là đại bất
kính với Hoàng Thái hậu."
Chu cô cô đồng ý cách nói của nàng, chẳng qua người vẫn chưa rời đi,
cụp mi rũ mắt mà đứng ở một góc trong nội điện, mặc kệ Tần Phiên Phiên
nói có gì muốn dặn dò cung nữ người, làm trò gì nàng ta cũng không há
mồm.