ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 466

Tiêu Nghiêu vừa nói vừa giơ tay chỉ nắm giấy trên sứ đĩa, vẻ mặt mê

mang, giống như còn ở trong mộng.

Trương Hiển Năng cảm thấy miệng và yết hầu của mình đồng thời

phát ngứa, rất muốn ho khan một tiếng, phun một ngụm đàm về phía mặt
Cẩu Hoàng đế.

Thật là con mẹ nó tiến hóa hỗn cầu[4]!

[4] hỗn cầu: một từ mắng chửi, tương tự như hỗn đạn, hỗn tiểu tử.

Hắn không chỉ nghe theo, tin tưởng không nghi ngờ lời của Đào Uyển

nghi, hắn còn tự mình phát tán, xem như con heo này lợi hại.

"Hoàng thượng, ngài đừng nghĩ nhiều, thứ đồ chơi này là vật chết,

giống như cái bàn cái ghế, không thành tinh được. Từ xưa tinh quái đều là
vật còn sống, chim hoa trùng cá mấy thứ này đều có khả năng, nhưng là nô
tài không nghe nói một nắm giấy cũng có thể thành tinh. Canh giờ không
còn sớm, ta không nghĩ nữa, thượng triều trước, lúc sau hạ triều ngài mang
theo nắm giấy này lại đi tìm Đào Uyển nghi hỏi một chút."

Trương Hiển Năng dùng tự chủ lớn nhất của chính mình, khắc chế

trạng thái trạng thái muốn phun lửa.

Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Hoàng thượng, Trương Đại tổng quản lại

lần nữa nhớ tới hai mươi năm trước, khi hắn mới tới hầu hạ bên người vị
chủ tử này, Tiêu Nghiêu chính là một đứa trẻ kỳ quái như vậy.

Lúc trước Cao Thái hậu có ảnh hưởng rất lớn tới hắn, có thể sinh ra

cái ngoạn ý nhi như vậy, Trương Hiển Năng không kỳ quái chút nào.

Chẳng qua cùng với tuổi tác và sự từng trải gia tăng, Tiêu Nghiêu càng

ngày càng âm trầm, tính tình cũng cổ quái lên, đặc biệt là qua thời kỳ thiếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.