"Tần Phiên Phiên, ngươi mà phun ra ở chỗ này, trẫm tuyệt đối không
tha cho ngươi." Nam nhân lạnh giọng cảnh cáo nàng.
Tần Phiên Phiên gật đầu, há mồm nói: "Ngài cho tần thiếp xuống dưới
được không? Dạ dày muốn trào lên, rất khó chịu."
Nàng hít sâu rất nhiều lần, mới tạm cảm thấy ổn, Tiêu Nghiêu thấy
nàng bình tĩnh rồi mới đem nàng từ trên lưng ngựa túm xuống.
Tần Phiên Phiên bị xóc đến mặt tái nhợt, chóng mặt nhức đầu, lại
buồn nôn, muốn nôn khan, nước mắt sinh lý đều chảy ra.
Cảm giác xấu hổ trầm mặc giữa hai người lan tràn, phẫn nộ trên mặt
Tiêu Nghiêu chưa từng có.
Hắn nắm roi ngựa, không kiên nhẫn mà ném tới ném lui, hiển nhiên là
muốn đánh người cho hả giận.
Tiêu Nghiêu cảm thấy cả người đều không thoải mái, đối với chuyện
Tần Phiên Phiên giả dựng này, kỳ thật mấy ngày trước đây lúc Nguyệt Quý
phi tới, hắn trong lòng đã có suy đoán, hơn nữa đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Hắn dùng ít mưu kề liền thấy được cảnh tượng hắn muốn nhìn, hiện
giờ trong lòng hắn tràn ngập không chỉ có cảm xúc phẫn nộ còn cảm giác
khó chịu không nói rõ nên lời.
So với câu vì sao ngươi muốn gạt trẫm, hắn càng muốn hỏi, ngươi vì
cái gì mà không mang thai?
Cho nên hắn càng muốn lấy roi ngựa đánh chính mình, thật sự là thích
bị "ngược".
Quân uy hoàng đế có thể bị giẫm đạp, bởi vì hắn có thể tiếp thu lừa gạt
của nàng, nhưng hắn để ý nàng không có mang thai, trước kia thứ mà hắn