ĐỘC TÌNH - Trang 221

cùng cô chỉ nhớ những điểm xấu của họ. Có phải tại cô không biết điều hay
không?

Bây giờ, đương sự đều đã bình thản, đều có cuộc sống riêng rất hạnh phúc,
còn cô vẫn tự vùi mình trong quá khứ. Quãng thời gian sau khi bố mẹ ly
hôn, cô như trở thành cô nhi, vậy nên cô nhớ kỹ, cô ôm uất hận trong lòng.

Tại sao chỉ có mình cô như vậy?

Tại sao cô không chịu quên đi?

Tại sao?

Cô không thể tìm được câu trả lời cho bản thân, vĩnh viễn không thể.

Trông thấy người khác hạnh phúc, cô chỉ có thể chúc phúc cho họ, rồi trốn
vào một góc trông chờ sự thoải mái gượng ép của bản thân.

“Vì sao? Vì sao lại như vậy?”

Lộ Thiếu Hành chỉ biết nhìn cô. Anh không thể cho cô đáp án. "Em không
đủ vô tâm!”

Người vô tâm sẽ không tự mình đi vào ngõ cụt để nghĩ những điều này.

Lộ Thiếu Hành đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Anh thở dài. Tại sao như
vậy? Nhiều khi chúng ta cứ thắc mắc mãi một chuyện không có lời giải
đáp. Biết rõ là không có câu trả lời mà vẫn suy nghĩ.

Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô giúp cô trấn tĩnh lại. Cô ngừng khóc.
Anh chợt buông cô ra, nhìn cô giây lát rồi ngồi xuống để cô ôm lấy cổ
mình. Anh cõng cô.

“Có phải em nặng lắm không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.