ĐỘC TÌNH - Trang 220

CHƯƠNG 36

Dù là đang đi học hay đi làm, bạn đều sẽ gặp phải một kiểu người được
đánh giá là "rất tốt", trong khi chỉ có bạn nhìn ra rằng người đó “rất xấu
xa”. Rõ ràng bạn chứng kiến người đó làm nhiều chuyện tốt nhưng bạn chỉ
lựa chọn ghi nhớ những điều không hay về người đó, rồi nhận định người
đó không tốt.

Tại sao chứ? Vì bản thân bạn là người thù dai?

Lê Họa thật sự muốn dán cái mác yếu đuối lên mình. Khóc bao nhiêu lần
rồi? Cô cũng phải tự khinh bỉ bản thân, tại sao luôn phô bày sự nhu nhược
của mình trước mặt người đàn ông này?

“Không phải vậy.” Cô vẫn khăng khăng phủ nhận, khóe môi run lên.

Lộ Thiếu Hành lặng yên nhìn cô.

Cô chủ động kéo tay anh, không muốn giữ những ấm ức này trong lòng
nữa. “Mẹ em đã bình thường trở lại rồi, mẹ trân trọng cuộc sống hiện tại.
Bố em cũng vậy, từ lâu bố đã ổn định cuộc sống mới. Vì sao chỉ còn em cứ
ôm lấy những chuyện cũ, trong đầu luôn cất giấu hình ảnh ngày hôm đó bố
mẹ em nói chuyện ly hôn. Vì sao chỉ có mình em nhớ?”.

Cô không phải mong chờ một câu trả lời. Chỉ là không kìm lòng được mà
hỏi tại sao.

Trên đời này, có bao nhiêu chuyện “xin lỗi” hay “thứ tha”, tại sao cô không
làm được. Dương Uất Nhiên là một người phụ nữ tốt, Lê Mưu Viễn cũng là
một người đàn ông tốt, cô biết rõ điều này hơn ai hết. Vì sao trong thâm
tâm, cô chỉ ghi nhớ hình ảnh mẹ nằm khóc trên ghế sofa, hình ảnh bố đẩy
cô một cái vì người đàn bà khác. Họ đều từng rất tốt với cô, nhưng cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.