ĐỘC TÌNH - Trang 218

anh cũng hiểu ra được phần nào.

Cô vừa bước xuống xe, anh liền kéo cô lại, nhìn chằm chằm cô: “Rốt cuộc
là có chuyện gì?”.

“Không có gì hết.” Cô gạt tay anh, “Anh cứ mặc kệ em”.

Trong lòng cô khó chịu là việc của riêng cô, cô nghĩ ngợi linh tinh là việc
của riêng cô, cô có thể trốn một mình trong góc để gặm nhấm hết những
điều đó. Cô không cẩn ai hiểu, không cần ai an ủi.

Lộ Thiếu Hành giữ lấy tay cô: "Em dở chứng gì nữa?”.

Lê Họa im bặt, đúng là không đến lượt cô giận dỗi ở đây.

“Anh lên nhà trước đi, em đi dạo một lát.” Cô thấp giọng nói. Như vậy đã
được chưa? Coi như cô thỏa hiệp.

Nhưng đề nghị của cô không vừa lòng anh. Lộ Thiếu Hành vẫn giữ cô lại,
những ngón tay bóp mạnh đến nỗi cổ tay cô đỏ ửng. Cô không phản kháng,
chỉ dùng ánh mắt chống lại anh.

“Sao, thấy mẹ sống vui vẻ, có chồng mới, có con mới, nên em thấy không
thoải mái chứ gì? Nghĩ mẹ bỏ rơi em, trên đời này không còn ai bên cạnh
em chứ gì?”

Lê Họa cắn môi, mắt đã ngấn nước, nhưng không có giọt lệ nào rơi xuống.
Cô không muốn khóc.

Sự im lặng của cô khiến lòng anh càng thêm phiền muộn. Đây là lần đầu
tiên anh đến nhà người khác với thân phận như vậy, anh còn chưa làm sao
mà cô đã tỏ ra khó chịu.

“Đúng rồi, bố em cũng có con với người khác rồi, có gia đình riêng rồi, họ
sống cũng rất hạnh phúc. Không ai quan tâm tới cuộc sống của em nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.