ĐỘC TÌNH - Trang 229

Tự dưng cô nói nhiều như vậy khiến Trác Dực Đình có phần kinh ngạc.
Anh ngoảnh lại nhìn cô.

“Sao thế?” Cô hỏi.

“Em hiện giờ có vẻ sống rất tốt.” Anh đưa ra một lời nhận xét, sau đó chỉ
có thể cười khổ.

Cô im lặng.

Tâm trạng hai người như vậy, dù đồ ăn có ngon thế nào cũng không nuốt
nổi. Lê Họa cầm đũa, uể oải gắp thức ăn. Trác Dực Đình cũng lặng yên
ngồi ăn.

Người đàn ông này vẫn vậy, không bao giờ nặng lời với cô dù chỉ một câu.
Giá như anh cũng như bao người khác, mắng nhiếc cô, thậm chí tát cô một
cái, có lẽ trong lòng cô sẽ thấy dễ chịu hơn. Thức ăn trong miệng, dường
như biến thành vị đắng.

Trác Dực Đình nhìn cô ăn, chợt nghĩ, mình khiến cô ấy không thoải mái
đến vậy ư? Cử chỉ của cô khác thường bởi người ngồi ăn với cô là anh sao?

Anh buông đũa, thật sự không ăn nổi nữa.

“Em yêu cậu ta?” Chịu đựng lâu như vậy, rốt cuộc đã có thể nói ra.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không hề do dự, cũng không hề giả vờ: “Đúng
vậy”.

Trác Dực Đình cười: "Tốt rồi, đúng là rất tốt”.

Lời nói của Lộ Thiếu Hành lại luẩn quẩn bên tai, bốn năm trước, cô đã sinh
con cho Lộ Thịếu Hành. Như vậy có nghĩa là, anh thua vì thời gian, chứ
không phải thua vì người kia?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.