ĐỘC TÌNH - Trang 266

thể biết được tương lai của hai người sẽ ra sao, không dám đảm bảo bản
thân sẽ nhịn nhục lấy lòng người khác vì anh, càng không dám hy vọng anh
sẽ vì cô mà làm gì.

Cô thừa nhận, nguyên nhân thật sự khi quyết định bỏ đi đơn giản chỉ là tình
cảm giữa hai người không đủ để trở thành nơi che nắng che mưa cho mình.

Trong màn đêm, cô nhìn anh một lần, rồi đứng dậy rời đi. Cô đặt chìa khóa
căn hộ của anh lên bàn trà, nó đã không còn thuộc về cô nữa. Bước vào
thang máy, cô mỉm cười nhìn mình trong gương, “Mày rốt cuộc cũng đủ
dũng cảm rồi”. Dù là trong tình huống như vậy, không biết tại sao cô vẫn
muốn cười.

Cuối tuần, Tô Tự gọi điện cho cô, bảo cô đến Bắc Thành chơi. Tô Tự hiện
tại không đóng phim, hình như đang dự một buổi trình diễn thời trang nào
đó. Cô nàng khen ngợi Bắc Thành hết lời, Lê Họa thuận miệng trả lời:
“Được”, khiến Tô Tự kinh ngạc hồi lâu. Vốn tưởng rằng Lê Họa chỉ nói để
đấy, nào ngờ thái độ của cô lại nghiêm túc như vậy. Lời giải thích của cô
dành cho Tô Tự là: Mình chịu đựng đủ rồi, mình chưa đi du lịch bao giờ,
chưa ngồi máy bay bao giờ.

Lê Họa đến Bắc Thành, Tô Tự ra sân bay đón cô, còn đeo một cặp kính đen
to khiến ai cũng phải chú ý. Lê Họa hết nói nổi. Cô nàng làm vậy đâu phải
vì sợ bị người khác nhận ra, rõ ràng là có ý “nhất định phải nhận ra tôi đấy
nhé”.

Lê Họa đến nơi ở của Tô Tự. Vừa đặt hành lý xuống, cô liền nghe thấy
tiếng động lớn trên tầng. Cô kinh ngạc chạy lên, đứng ngoài cửa.

Trong phòng, hai cô gái đang tay không đánh nhau như thể giữa họ có mối
thâm thù truyền kiếp. Phụ nữ đánh nhau, dù có là mỹ nhân cũng không thể
nhìn ra vẻ đẹp nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.