ĐỘC TÌNH - Trang 267

Lê Họa đứng xem hồi lâu, Tô Tự luôn luôn mang lại cho cô những bất ngờ
thú vị, lần này cũng vậy, thiếu điều vỗ tay cổ vũ. Người bị đánh là Tô Tự,
cô gái kia đẩy Tô Tự ngã xuống giường, thậm chí giẫm chân lên người cô
nàng: “Mày không phục thử xem?”, đối phương vừa nói vừa túm tóc Tô Tự
khiến cô nàng la oai oái.

Đánh nhau cả buổi, người đẹp kia mới chịu buông tha cho Tô Tự. Trông Tô
Tự như một người điên, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch. Lúc này, cô gái kia
mới nhận ra sự có mặt của Lê Họa, cô ta lấy làm lạ vì Lê Họa chỉ đứng
nhìn chứ không hề có ý định vào ngăn cản.

“Hi! Nhậm Y Nồng.”

Lê Họa cười đáp lại: “Lê Họa”.

Buổi tối, ba người cùng nhau đi ăn. Lần đầu tiên Lê Họa thấy Tô Tự chật
vật như vậy, bị cô gái tên Nhậm Y Nồng kia mắng đến nỗi không dám mở
miệng phản bác nửa lời.

“Mày nhắc đến ly hôn một lần nữa, chị sẽ quẳng mày xuống sông Trường
Giang đấy. Không tin thử xem.”

Đợi Nhậm Y Nồng đi rồi, Lê Họa mới bật cười.

Tô Tự lập tức quay sang bóp má cô: “Quên ngay những gì vừa thấy đi! Một
đời lừng lẫy của mình không thể bị hủy hoại được”. Cô nàng cũng không
kìm được mà bật cười, “Cậu có thấy mình biến thái lắm không? Lúc bị
đánh, mình chẳng dám đánh lại, không biết có phải chịu ngược đãi từ bé
quen rồi nên giờ sinh ra cảm giác thích bị hành hạ không nữa”.

“Chắc là thế rồi!” Lê Họa hí hửng, “Hiếm có ai quản lý được cậu”.

Tô Tự rất không muốn thừa nhận nhưng đúng là như vậy. Thậm chí cái tên
“Tô Tự” cũng được người chị họ đó đặt cho, nghĩ đến bản thân là thấy mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.