ĐỘC TÌNH - Trang 297

Hoàng hôn luôn mang lại cho người ta rất nhiều cảm xúc, chúng như những
hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, tầng tầng lớp lớp, hỗn loạn, mờ ảo.

Lê Họa cầm điện thoại chơi game, Lộ Thiếu Hành dừng đèn đỏ, quay sang
nhìn cô rồi nói: “Ngốc!”.

Trò đơn giản vậy mà cũng không qua.

Lê Họa không nói gì, lẳng lặng chìa điện thoại cho anh. Nếu cô ngốc thì để
xem anh thông minh cỡ nào. Lộ Thiếu Hành không hề do dự nhận lấy,
loáng một cái đã qua cửa. Anh trả điện thoại cho cô, còn cố làm vẻ mặt
“anh không muốn làm tổn thương em đâu”. Lê Hạo cầm lấy điện thoại,
miệng nhếch lên, chết cũng không thừa nhận cái này có liên quan đến trí
thông minh.

Đèn xanh bật lên, Lộ Thiếu Hành tiếp tục lái xe. Đi được một đoạn, anh
mới quay sang nhìn cô vẫn đang mải mê chơi game, nói: “Mai Trác Dực
Đình đính hôn đấy”.

Lê Họa khựng lại, ngón tay chạm vào một vị trí trên màn hình cảm ứng, lần
nữa bị quân địch tiêu diệt.

“Ừm…” Cô cũng rõ tình huống này, cô không được có mặt, “Vậy anh giúp
em tặng quà mừng nhé”.

Đoạn, cô lại cúi đầu chơi tiếp. Lộ Thiếu Hành thấp giọng “hừ” một tiếng,
không rõ thái độ ra sao. Điều này khiến Lê Họa cảm thấy không thoải mái.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không định đi à?’.

“Hai người chia tay chưa lâu phải không?”

Ý tứ của anh là tình cảm giữa cô và Trác Dực Đình cũng chỉ như mái chèo
của con thuyền lênh đênh giữa biển rộng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị lật
úp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.