ĐỘC TÌNH - Trang 298

“Anh nghĩ anh có tư cách nói vậy à?”

Giận dỗi vô cớ, đúng vậy, anh dựa vào đâu mà dùng ánh mắt người ngoài
cuộc để nhìn nhận chuyện của cô?

“Em cáu đấy à?” Lộ Thiếu Hành không có ý định thỏa hiệp, “À, người yêu
cũ đính hôn, em buồn cái gì?”.

“Em cáu đấy, thì sao nào?” Cô vênh mặt nhìn anh. Cái vẻ mặt này đến là
khó chịu.

Lộ Thiếu Hành lái xe vào khu để xe rồi kéo cô ra: “Tóm lại em không hài
lòng cái gì?”. Từ sau khi đi Bắc Thành về, cô cứ có cái vẻ hờ hững khiến
anh cảm thấy bứt rứt vì không thể nắm bắt, nhưng anh vẫn phải tỏ vẻ bình
thường.

“Em chẳng có gì không hài lòng cả. Anh gây sự đấy chứ.” Đang yên đang
lành lại cãi nhau. Cô đã tự nhủ sẽ không bao giờ lời qua tiếng lại với anh
rồi.

“Anh?’ Lộ Thiếu Hành cảm thấy nực cười, “Anh nhớ rõ anh từng nói,
chuyện hôn nhân do anh tự mình quyết định”. Anh dám chắc cô lại nghe
được điều gì không hay rồi giữ ấm ức trong lòng, thi thoảng bộc phát ra
ngoài. Phụ nữ chẳng phải luôn mong chờ một lời hứa hẹn vĩnh hằng từ
người đàn ông của mình sao? Nhưng những người nói câu “ anh sẽ mãi yêu
em”, “cả đời này anh chỉ yêu mình em”, “anh muốn ở bên em đến đầu bạc
răng long”, liệu có mấy ai thật sự làm được? Anh không biết những câu nói
chẳng khác gì nói dối kia có bao nhiêu ý nghĩa.

Nói qua nói lại, cơ hồ không ai hiểu ai.

Lê Họa thở dài: “Em không hiểu anh đang nói gì cả, bỏ tay em ra, đau”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.