ĐỘC TÌNH - Trang 319

lâu. Đây là hành vi mà anh định nghĩa là “ngu ngốc”, nên không ai biết thì
tốt hơn. Từ sau khi vô tình gặp cô ở đây, anh đã kiếm cớ để ra ngoài, đợi cô
suốt từ nãy đến giờ. Anh vốn tưởng rằng giữa hai người có sự ăn ý ngầm,
cô cũng sẽ tìm cách rời khỏi đó để ra gặp anh. Con người nhiều lúc thật nực
cười, đối phương không yêu cầu mình làm vậy, mình tự làm rồi lại hy vọng
nhận được hồi đáp từ đối phương. Khi không được như ý muốn thì bắt đầu
nảy sinh bất mãn trong lòng.

Bị phớt lờ, Lê Họa bối rối: “Có chuyện gì thế?”.

Lộ Thiếu Hành vẫn nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị. Cô
nghiêng người sang chỗ anh: “Công việc có vấn đề gì sao?”.

Hơi thở của cô tỏa ra mùi rượu, anh nhíu mày: “Em uống rượu đấy à?”.

“Một chút thôi.” Cô đáp lơ đễnh.

Cho đến tận lúc xuống xe, sắc mặt Lộ Thiếu Hành vẫn khó đăm đăm. Lê
Họa chủ động ôm lấy cánh tay anh: “Để em đoán xem ai to gan dám chọc
giận cậu hai của chúng ta nào. Đúng là không biết trời cao đất dày gì cả”.

Lộ Thiếu Hành buồn cười nhưng cố kiềm chế. Người đó quả thật là không
biết trời cao đất dày!

Hôm nay vào thang máy, hai người rốt cuộc cũng gặp được hàng xóm. Đối
phương nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ khiến Lê Họa cảm thấy khó hiểu: “Sao
người ta lại nhìn mình như thế?”.

Lộ Thiếu Hành đi đằng trước, nghe cô hỏi vậy bèn ngoảnh đầu đáp: “Chắc
tưởng anh là gian phu được em bao dưỡng”.

“Có mà thấy anh trên mặt báo rồi, cho rằng em là nhân tình được anh bao
dưỡng thì có!” Giọng nói của cô mang chút nũng nịu nhẹ nhàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.