ĐỘC TÌNH - Trang 332

hộ đối để xem mặt. Dù không thích nhưng sống trong gia đình như vậy,
muốn hay không cũng phải gặp nhau mới được. Đối tượng không có điểm
gì để chê, nhưng nghĩ đến cô bạn gái của mình, Lộ Chính Nhiên lại cảm
thấy buồn. Ông không tỏ thái độ bất mãn, cảm thấy cứ như vậy cũng được.
Cô gái kia chỉ “vâng”, “dạ”, không nói gì hơn.

Sau khi Lộ Chính Nhiên và Đường An An đã gặp mặt qua lại, cô bạn học
kia vẫn tiếp tục theo đuổi. Thậm chí có những lúc cãi nhau với Đường An
An, ông cũng không có ý định quay lại với cô bạn đó. Ông nói rằng ông
thương An An của mình, cho dù hai người có cãi vã nhiều đến đâu chăng
nữa.

Câu chuyện vài chục năm trước, thế hệ sau nghe được bằng mấy lời kể giản
dị, lại cảm thấy xúc động vô cùng. Người trong cuộc như Đường An An
chắc chắn cũng thấy ấm lòng.

Lộ Thiếu Hành chủ động vào bưng đồ ăn ra. Đường An An đánh nhẹ vào
cánh tay anh, ý bảo anh cứ đứng một bên, không cần làm gì. Nhưng Lộ
Thiếu Hành vẫn cứ làm.

Lúc ăn cơm, Đường An An căn dặn: “Tối nay xong việc về sớm nhé”.

Lộ Thiếu Hành luôn tôn trọng lời nói của mẹ nên lập tức đồng ý.

Chiều vừa về đến nhà, anh liền nghe được tiếng cười nói vui vẻ. Anh đứng
bên ngoài, yên lặng nhìn người đang ngồi đó, thấu hiểu phần nào cảm giác
của những người hi sinh hạnh phúc vì lợi ích chung của gia tộc. Bầu không
khí đầm ấm yên bình này không thể dùng bất kỳ thứ gì đánh đổi được.
Buông bỏ chút tình cảm của bản thân, không phải họ nhu nhược, mà là theo
đuổi tính toàn vẹn của dòng họ.

Dùng một câu thô tục để nói, những người từ bỏ cha mẹ thì có tư cách gì để
lớn giọng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.