ĐỘC TÌNH - Trang 430

Chị Trương lại nói: “Cậu vào an ủi phu nhân đi, giờ chắc bà đau lòng lắm”.

Lúc chị Trương đang nói, Đường An An đã đứng trên lan can tầng hai nhìn
xuống. Mắt bà đỏ ửng, rõ ràng đã khóc rất nhiều, nhưng xuất hiện trước
mặt người khác, bà vẫn đoan trang quyến rũ như thường.

“Thiếu Hành, lên đây.”

Lộ Thiếu Hành im lặng nhìn mẹ, dáng vẻ anh chán chường.

Đường An An thấy con trai chậm rãi đi tới, trong lòng càng lạnh lẽo.

Lộ Thiếu Hành theo bà vào thư phòng. Từ nhỏ đến lớn, anh rất ít khi bị
mắng, dù có cũng là do Lộ Chính Nhiên mắng, còn mẹ anh chưa bao giờ
nặng lời với anh, lúc nào cũng tự hào vì anh. Ánh mắt anh thoáng hiện lên
sự chua xót. Bố mẹ nuôi con quả nhiền là lỗ vốn! Lúc con cái còn nhỏ thì lo
lắng tương lai cho nó, đến khi nó trưởng thành lại phải giao cho một người
phụ nữ khác. Có lẽ bố mẹ vẫn coi con là tất cả, nhưng chưa chắc đứa con
đã nghĩ vậy nữa.

Hai bàn tay anh nắm chặt.

Ai nói anh rất điềm tĩnh? Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ anh đau lòng
như hôm nay.

Có lần anh xem Phi thành vật nhiễu với Lê Họa, người chơi nam kể chuyện
mình và bạn gái bỏ trốn vì bố mẹ nhà gái không đồng ý cho họ qua lại. Bọn
họ đến một thành phố khác sinh sống rất tốt, thế nhưng một ngày kia chàng
trai trở về nhà và không quay lại với bạn gái nữa. Người dẫn chương trình
hỏi anh ta lý do, anh ta nói, khi thấy bố mẹ mình nắm tay nhau sang đường
lúc đi tìm mình, anh ta nhận ra mái tóc bố đã ngả màu hoa râm. Lúc nhỏ,
chúng ta luôn cho rằng bố mẹ là chỗ dựa vững chắc nhất, bây giờ phát hiện,
khi bố mẹ già đi, chúng ta chính là chỗ dựa cho bố mẹ. Người dẫn chương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.