ĐỘC TÌNH - Trang 51

CHƯƠNG 7

Một linh hồn cô độc quả thật đáng xấu hổ, vừa muốn nhận lấy sự ấm áp của
người khác, nhưng lại không muốn nỗ lực, không muốn đánh đổi.

Lê Họa cả đêm không ngủ được, đầu đau như muốn nổ tung, đã vậy lại
đang trong thời kỳ kinh nguyệt. Cô vùi mình trong chăn, mắt ngắm nghiền,
chỉ muốn cứ thế mê sảng đến tận hôm sau. Cô mộng mị một giấc dài, vô
vàn chuyện thật và ảo hỗn độn xuất hiện trong đầu, cho đến khi mở mắt,
trời đã sáng rõ.

Cô chỉ là một người bình thường, cũng có những suy nghĩ riêng. Cô tin
tưởng trên đời này thật sự tồn tại quy luật nhân quả, tất cả những việc bản
thân đã làm dù bí mật đến mấy rồi cũng sẽ bị phát hiện. Bởi vậy, trước giờ
cô không bao giờ làm những việc mà mọi người coi là xấu xa. Bao nhiêu
năm qua, hóa ra cô đã sớm thay đổi, chẳng còn đơn thuần như khi còn nhỏ
nữa. Cô từng nghĩ, con gái không nên hút thuốc, uống rượu, nhưng giờ cô
đã giỏi những thứ đó lắm rồi.

Tưởng tượng và hiện thực, vĩnh viễn cách xa nhau.

Dù mệt mỏi thì vẫn phải rời giường, nấu cơm, giặt giũ.

Đứng trong thang máy, cô nhìn hình ảnh mình trong gương, thầm tự nhủ:
Lê Họa, mày đã hai mươi tư tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, đừng cố đeo
đuổi những thứ không thuộc về mình.

Nghĩ như vậy khiến lòng cô dễ chịu phần nào.

Không nên mộng mơ tới những điều hão huyền, đối với bản thân mình, đối
với mọi người, đều tốt.

Lê Họa xuống tới nơi, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Trác Dực Đình đứng
tựa người bên chiếc Ben. Dáng người anh dong dỏng cao, phong thái tự do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.