ĐỘC TÌNH - Trang 56

CHƯƠNG 8

Tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu biến mất, Lê Họa nói chuyện với Trác
Dực Đình cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đây mới chính là cuộc sống thuộc
về cô, chạm vào được, trông thấy được, không cần lo lắng xem khi nào mọi
thứ sẽ vỡ tan như bóng bóng.

Có lẽ vì tâm trạng đang tốt nên tối hôm đó, Lê Họa ngủ rất ngon, mãi đến
khi ánh mặt trời chiếu vào qua khung cửa sổ, cô mới thức giấc. Cô vơ lấy
điện thoại, thật may khi trên đời này vẫn có một người sẵn sàng chia sẻ vui
buồn cùng mình.

Chuông đổ vài lần, đối phương mới nghe máy.

“Sáng sớm đã quấy rầy người ta rồi!” Giọng ngái ngủ của Tô Tự như tiếng
trẻ con mè nheo qua điện thoại.

Lê Họa nằm trên giường, thay đổi một tư thế thoải mái hơn: “Mình tuyên
bố, mình và Trác Dực Đình chính thức trở thành một đôi, từ nay về sau
toàn tâm toàn ý, vui buồn có nhau!”.

“Này này này, cậu tưởng cậu đang đọc tuyên thệ đám cưới đấy à?” Tô Tự
hừ giọng, “Ngày trước cậu cũng nói y hệt thế, giờ lại thêm một nghi lễ
chính thức à?”.

“Ngày trước chỉ là mình tự nhủ với bản thân thôi, còn một vài chuyện vẫn
còn luyến tiếc.”

Tô Tự im lặng giây lát, hiểu được Lê Họa muốn ám chỉ tới ai, tới điều gì.
Gặp được một người khiến trái tim rung động, chúng ta có thể quên hết mọi
thứ vì người ấy, bất chấp tất cả vì người ấy, thế nhưng cuộc sống lại cần
chúng ta phải biết thỏa hiệp. Đã không còn là thiếu nữ mười bảy để mà thờ
ơ, cũng chẳng phải cô gái đôi mươi làm sai có thể làm lại từ đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.