Tâm tình của đám người Lệnh Hồ Hùng cũng cực kỳ sung sướng: "Tư
Vực Chủ, thực lực của con trai ngươi không tệ, nhưng muốn thắng còn kém
xa lắm, ngươi đừng hy vọng hắn có thể làm được kỳ tích gì."
Tư Vực Chủ hừ lạnh một tiếng, khinh thường để ý.
Đám người Lê Tùng và Bạch Vũ đã thối lui ra bên ngoài sân, Bạch Vũ
mang theo thi thể Lạc Trầm, trở lại dưới sân.
Đôi mắt của Thuần Vu Hải rạn vỡ, thở dài nói: "Thật là đáng tiếc cho
Lạc huynh, những ngày qua cùng nhau luyện tập cùng với hắn, ta đã coi
hắn là huynh đệ... Ngươi đang làm gì?"
Thuần Vu Hải giật mình nhìn Bạch Vũ cởi quần áo cháy đen của Lạc
Trầm ra.
"Kiểm tra." Bạch Vũ lạnh lùng nói: "Các ngươi không cảm thấy Thiên
Cương Hắc Báo tan biến quá kỳ lạ sao?"
Tử Như cau mày, tâm tình nặng nề: "Quả thật kỳ lạ, Thiên Cương Hắc
Báo không thể nào không đỡ được một kích hỏa cầu kia."
"Có lẽ bản thân Lạc Trầm xảy ra sự cố, ngươi kiểm tra thi thể của hắn
cũng không thể nào nhìn ra được cái gì." Giọng nói của Thuần Vu Hải có
chút tức giận: "Hắn đã chết, ngươi không thể bất kính đối với hắn!"
"Ta không có bất kính, ta chỉ muốn để cho hắn nhắm mắt." Ánh mắt
Bạch Vũ lạnh như băng, vuốt linh lực chợt lóe lên rồi biến mất: "Hắn trúng
độc."
Sắc mặt Thuần Vu Hải trắng nhợt: "Nói bừa! Bình thường tỷ thí không
cho phép dùng độc dược, nếu như Lê Tùng dùng, mấy người Tư Vực Chủ
không thể nào không phát hiện."