cố ý. Có thể là muội ấy không quá thích muội, mới không cẩn thận đánh đổ
chén thuốc, muội không sao..."
Vành mắt của nàng ta hơi đỏ lên, đáy mắt cố nén ủy khuất, trên mặt
vẫn còn treo nụ cười miễn cưỡng, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho
người ta vô ý thức sinh ra lòng thương hại.
Lửa giận trong lòng Bạch Vũ xông lên, nói tới tại sao vết thương của
nàng lại đột nhiên nổi lên đau như vậy, thì ra là vị này giở trò quỷ. Quả
nhiên biểu muội đều là Bạch Liên Hoa, diễn trò thì diễn rất tốt, ta không cố
ý cũng thành cố ý.
"Đúng vậy, không phải ta cố ý. Quân Mạc, vết thương của ta đột nhiên
nổi đau, chàng mau giúp ta nhìn một chút." Bạch Vũ chợt làm nũng mở
miệng, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Dạ Quân Mạc, nhìn trộm. Không
phải là diễn trò sao, ai mà không thể.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc co rút, đáy mắt xẹt qua vui vẻ, đi tới mép
giường, không e dè ôm nàng vào trong ngực: "Vết thương đau sao? Để cho
ta xem một chút."
"Được." Bạch Vũ tuyệt không xấu hổ kéo y phục ra, lộ ra bả vai tuyết
trắng, lúc này vết thương đã sắp khép lại rách ra lần nữa!
"Ôi chao, vết thương của ta giống như bị nứt toác. Chàng đừng trách
Tô biểu muội của chàng, nhất định không phải là tỷ ấy cố ý làm ta bị
thương, chẳng qua là tỷ ấy không thích ta lắc lư ở trước mặt chàng." Đột
nhiên, Bạch Vũ sợ hãi, khoa trương nói.
Nhất thời, sắc mặt Dạ Quân Mạc lạnh xuống, đôi mắt đen nhánh lạnh
lùng, nhiệt độ quanh thân cũng phảng phất lạnh xuống, một loại tử vong
lạnh lẽo, xâm nhập cốt tủy tràn ngập trong không khí.