"Lui xuống đi."
Tô Lăng Dung chần chờ một chút, dáng người nhu nhược quỳ phục
xuống, nặng nề dập đầu một cái: "Thánh Quân, Lăng Dung tới là để thỉnh
tội. Muội không nên đả thương Bạch Vũ, muội chỉ thấy người đối xử với
muội ấy tốt như vậy, lo lắng muội ấy mê hoặc người. Là đầu muội nhất thời
hồ đồ, muội sai rồi, Thánh Quân người tha thứ cho muội đi, Bạch Vũ là
một cô nương tốt, nhất định sau này muội sẽ không nhắm vào muội ấy
nữa."
Giọng nói của Tô Lăng Dung có chút nghẹn ngào, đôi mắt trong suốt
che kín một tầng hơi nước trong suốt, giống như thủy tinh ngưng tụ ở trên
hàng lông mi thật dài của nàng ta, đau lòng động lòng người, khiến cho
người thương yêu.
Dạ Quân Mạc lại không có vẻ mặt gì: "Bạch Vũ không muốn nhìn
thấy ngươi."
"Phải, lần đầu tiên gặp mặt muội đã đả thương muội ấy, muội ấy ghét
muội là phải, sau này muội sẽ không đến trước mặt muội ấy làm chướng
mắt." Tô Lăng Dung rất hối hận nói. Nàng ta thật sự hối hận, nếu không
phải nàng ta lỗ mãng khiêu khích, bây giờ nàng ta cũng không cần phải
phục thấp làm nhỏ chạy tới nhận tội.
"Nếu Ám Lân đã tới, bây giờ Vực Thanh Linh không có ai trấn giữ,
ngươi mau chóng trở về đi."
Tô Lăng Dung cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, gương mặt có vẻ trịnh
trọng: "Thánh Quân, muội cảm thấy không bằng để cho Bạch Vũ đi làm
Vực Chủ Vực Thanh Linh."
Trong đôi mắt thâm thúy của Dạ Quân Mạc xẹt qua một đạo lạnh lùng,
giọng nói trầm thấp có mấy phần ép bức mơ hồ: "Để cho Bạch Vũ đi?"