Bạch Vũ lại cho rót vào thêm 15 giọt linh lực cho Trảm Nguyệt, để
cho nó thăng cấp ở trong nhẫn, dẫn Tiểu Bạch và Tiểu Thanh quay về.
Lúc Bạch Vũ trở lại Phủ Vực Chủ, trong phủ đã tương đối hỗn loạn.
Duy chỉ có thư phòng của nàng là coi như yên tĩnh, nhóm người Tử
Như và Công Tôn Ưởng đợi ở thư phòng, vừa thấy Bạch Vũ trở lại, cuống
quít nghênh đón: "Vực chủ, Vực Thanh Phong đã tấn công vào rồi, dường
như cả Vực Thanh Phong đều dốc toàn bộ lực lượng, Lệnh Hồ Hùng tự
mình ra tay!"
Bạch Vũ nhếch mày: "Lệnh Hồ Hùng chính là Triệu Hoán Linh Chủ,
ông ta tự mình ra tay, ông ta muốn thăng cấp chiến tranh ở Đại Lục Thanh
Mộc lên sao?"
Tử Như không tim không phổi ném ra một câu: "Có thể là bị mối thù
giết con xông lên làm đầu óc bị hồ đồ."
Công Tôn Ưởng khinh thường: "Quan trọng hơn là, bây giờ Vực
Thanh Linh không có một Linh Chủ, hơn một nửa đệ tử lại trúng độc ngủ
mê man, Lệnh Hồ Hùng ra ray đúng là không có một chút sơ hở!"
"Không có một chút sơ hở sao? Không chắc chắn." Lông mày Bạch
Vũ nhẹ nhàng nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp, long lanh như nước nháy một
cái: "Không phải hai vị Trưởng lão Kỳ Hải và Phục Mãn đã dẫn người đi
ngăn chặn Lệnh Hồ Hùng lại rồi sao? Tình huống thế nào rồi?"
"Không được tốt lắm. Hai vị Trưởng lão cũng chỉ là Linh Sư, có thể
miễn cưỡng chống lại Lệnh Hồ Hùng đã là không tệ. Vực Chủ, người định
làm như thế nào?" Công Tôn Ưởng nhìn chằm chằm Bạch Vũ, trong ánh
mắt có một chút mong đợi.
Lúc Tô Lăng Dung làm Vực Chủ đã không chút do dự dẫn dắt bọn họ
ra trận giết địch. Tô Lăng Dung là Linh Chủ, không đánh liều ra tay, nhưng