"Xem ra Tô tiểu thư cũng cũng không nhìn thấy cái gì, rất tốt." Ám
Lân gật đầu: "Kỳ Hải ám sát Vực Chủ, tội không thể tha. Vực Chủ bị
thương, đang nghỉ ngơi, không cho bất kỳ ai vào quấy rầy."
"Vâng." Mọi người kinh hồn bạt vía gật đầu.
Lúc này Ám Lân mới kéo Kỳ Hải đến nhà giam ở Phủ Vực Chủ.
Trong phòng, Bạch Vũ dốc hết sức xé rách y phục của Dạ Quân Mạc:
"Chàng, đây là cái đai lưng rách gì của chàng thế? Buộc chặt như vậy làm
cái gì?"
Nàng thở hổn hển phun vào cổ Dạ Quân Mạc, có một chút ngứa, có
loại cảm giác tê dại khiến cho hắn không kiềm được, đáy mắt hiện lên một
vài ánh lửa.
"Tiểu Vũ, nàng chắc chắn bây giờ mình tỉnh táo sao?" Dạ Quân Mạc
áp chế xao động trên người, bắt được hai bàn tay nhỏ bé, trắng nõn của
Bạch Vũ, cánh tay của nàng bị cắt qua vài vết máu vì lúc trước giãy giụa,.
Sắc mặt Bạch Vũ đỏ bừng: "Ta rất tỉnh táo, chàng không phải là Dạ
Quân Mạc sao? Yên Chi Tuyết không có thuốc giải sẽ gây chết người!
Chàng cởi y phục ra, chúng ta ngủ một đêm là được!"
Dạ Quân Mạc: "..." Vạn năm trước cũng không hiểu, dường như bây
giờ cũng còn rất mơ hồ.
"Tiểu Vũ, nhất định phải là ta giải độc cho nàng sao?" Mắt Dạ Quân
Mạc nặng nề nhìn chằm chằm Bạch Vũ.
"Nếu không thì sao? Chàng muốn tìm người khác?" Bạch Vũ ngạc
nhiên trợn mắt.