Người khác? Không có cửa đâu! Đừng hòng mơ tưởng! Dạ Quân Mạc
lập tức ôm Bạch Vũ đến trên giường, hôn lên môi của nàng.
Không bao lâu, Bạch Vũ liền hối hận, có thể nghe thấy tiếng khóc tựa
như một con mèo nhỏ của nàng ở cả gian phòng.
"Không đau, đừng khóc." Dạ Quân Mạc đau lòng hôn lên nước mắt ở
khóe mắt nàng. Bạch Vũ ủy khuất bĩu môi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp
đi.
Đợi đến lúc nàng tỉnh lại, trời đã tối rồi, nàng có cảm giác toàn thân rã
rời, đau gần chết, cử động thân thể một chút, nam tử bên cạnh liền duỗi
cánh tay dài, kéo nàng vào trong ngực.
Bạch Vũ nháy mắt một cái, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, tà khí
của Dạ Quân Mạc. Hắn nhắm mắt lại, hơi thở dương cương thuộc về nam
tử phả vào mặt.
"Tỉnh rồi sao?" Giọng Dạ Quân Mạc hơi khàn khàn mở miệng, lộ ra
cảm giác từ tính không nói nên lời, mắt phượng tà mị hơi mở ra, lóe lên ánh
sáng như sao.
Vẻ mặt Bạch Vũ vặn vẹo, nói lầm bầm hai tiếng.
"Hối hận rồi?" Dạ Quân Mạc nhấc cánh tay, ánh mắt rất hứng thú nhìn
xuống vẻ mặt vặn vẹo của Bạch Vũ.
"Không hối hận, chỉ là... tại sao chàng không nói với ta một chút? Giải
độc là phải tách ra như vậy?" Bạch Vũ buồn bực quay đầu lại, mở to hai
mắt trừng hắn.
Sư phụ của nàng - Bạch Tử Quỳnh chưa từng dạy nàng những chuyện
này, dù sao đối với Tu Luyện Giả có thể sống đến mấy trăm tuổi mà nói,