truyền âm cho ta, nói ông ta phát hiện ra công chúa của Sáng Thế Thần
Điện, nhưng khi ta đến nơi thì ông ta đã chết!"
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc không sợ sóng lớn, bình tĩnh giống nghe không
hiểu Dạ Vương đang nói cái gì.
Bình tĩnh như vậy lại khiến cho Dạ Vương càng thêm nổi nóng, roi da
chứa linh khí bất chấp quất vào trên người Dạ Quân Mạc, mỗi một roi đều
gần như muốn chém hắn thành hai khúc: "Nói, Bạch Vũ ở đâu? Ngươi thân
là Quân Vương của Ám Dạ Đế Quốc, lại bảo vệ Bạch Vũ, ngươi quả thật là
tên khốn! Ngươi chết cũng có lỗi với phụ mẫu ngươi! Nói mau! Nàng ta ở
đâu?"
Một dòng máu từ khóe miệng Dạ Quân Mạc chảy xuống, mất máu quá
nhiều khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn bắt đầu trắng bệch, thân thể
lảo đảo muốn ngã, gắt gao chống đỡ để không ngã xuống.
Dạ Vương lại không có ý định dừng lại.
Bạch Vũ đến Ám Dạ Đế Quốc, đây là cơ hội cực tốt! Nhưng cơ hội
ngàn năm có một này lại bị Dạ Quân Mạc bỏ qua, làm sao Dạ Vương có thể
không giận.
Tiếng roi da vung lên rơi rành mạch vào trong tai Ám Ưng và Ám
Lang ở bên ngoài Từ Đường.
"Để ta đi! Dạ Vương muốn đánh chết công tử sao? Ngay cả sức lực
công tử cũng không còn, tại sao Dạ Vương còn không dừng?" Ám Lang
gấp đến mù quáng, thỉnh thoảng tìm cơ hội nhìn vào bên trong.
"Chỉ sợ lần này công tử có phiền phức lớn, nếu như người không nói,
có thể Dạ Vương sẽ thật sự đánh chết người!" Ám Ưng cũng gấp gáp, hận
không thể vọt vào Từ Đường bổ cho Dạ Vương một đao, đáng tiếc dù hắn
có thể vọt vào thì cũng là Dạ Vương bổ hắn.