Dạ Quân Mạc ngẩng đầu lên từ cạnh bàn ghi chép, nhìn thoáng qua
Trảm Nguyệt, nghĩ sâu xa: "Nó không lớn."
"Ừm? Trảm Nguyệt Hắc Miêu không lớn sao? Chưa từng nghe nói
mà." Bạch Vũ sờ sờ Trảm Nguyệt, tò mò nhìn về phía Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, sờ sờ Trảm Nguyệt:
"Trảm Nguyệt Hắc Miêu của nàng sẽ không lớn lên."
Vì Trảm Nguyệt của nàng, là Vua của bộ tộc Trảm Nguyệt Hắc Miêu,
đã đi theo bên cạnh nàng từ vạn năm trước, bây giờ nghe được triệu hoán,
vẫn lập tức trở lại, chỉ tiếc nàng không còn nhớ rõ nó.
Bạch Vũ không nghe hiểu lời nói của Dạ Quân Mạc, nhưng không ảnh
hưởng đến tâm tình vui vẻ của nàng. Không lớn cũng tốt, đương nhiên Tiểu
Hắc Miêu là một khối nho nhỏ mới là đáng yêu nhất.
"Vực Chủ, Trưởng lão Phục Mãn phái người truyền tin đến, ông ấy đã
phát hiện một mỏ quặng lớn ở Vực Thanh Phong, đến nay cũng chưa từng
bị khai thác. Bây giờ, ông ấy đã phái người tiến vào thăm dò rồi." Một đệ
tử hăng hái tiến vào bẩm báo.
Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên, quả nhiên phái Phục Mãn đi quản lý Vực
Thanh Phong là đúng. Mỏ quặng lớn, nếu thật sự có thể khai thác ra được
kim loại quá giá gì, thì có thể đáng giá rồi!
Muốn quản lí hai Vực, không có tiền là không thể được.
Những thứ trong nhà kho của Vực Thanh Linh lại có rất nhiều, hoàn
toàn cung cấp đầy đủ cho Bạch Vũ tu luyện, nhưng thật sự không có tinh
thể, có thì cũng lấy hết đi xây dựng lại Vực Thanh Linh rồi. Vực Thanh
Phong lại càng không có tinh thể, lúc ước chiến, toàn bộ đã chuyển đến
Vực Thanh Linh rồi.