5000 vạn tinh thể tương đương với 5000 triệu tinh thể thứ phẩm a!
Còn không bằng ngươi nói vật báu vô giá, con số này làm cho ta cảm giác
càng quý hơn! Bạch Vũ cơ hồ muốn hộc máu: “Cho nên ta chỉ có thể giúp
ngươi chữa bệnh trả nợ, cho đến khi đem ngươi chữa khỏi?” Kia chẳng
phải cả đời này ta đều không thoát khỏi ngươi được?
”Nàng nếu thật sự trị không hết, còn có một biện pháp.”
”Cái gì?”
”Bán mình cho ta.”
”Dạ, Quân, Mạc! Ngươi đi chết đi!”
Tìm Y sư chữa bệnh không phải giống như cầu Bồ Tát sao? Chưa thấy
qua người bệnh nào đối với Y sư còn lừa gạt hãm hại! Bạch Vũ rốt cục
phản ứng lại, từ một khắc Dạ Quân Mạc mang cái nhẫn kia cho nàng, nàng
liền rơi vào trong vòng bị hãm hại, vẫn là hố to vực sâu vạn trượng, có
muốn đi cũng không được.
”Ta cứ cách 5 ngày sẽ đến tìm nàng một lần.” Dạ Quân Mạc lạnh nhạt
tự nhiên, hoàn toàn xem nhẹ sự tức giận của Bạch Vũ.
Bạch Vũ trở mặt xem thường, bệnh của người cho dù có hơn nửa năm
lại đến cũng nhất định sẽ không có cái gì tiến triển, thật sự không cần thiết
phải chăm chỉ tới như vậy.
”Bảo vệ tốt chính mình.” Dạ Quân Mạc làm bộ không thấy Bạch Vũ
xem thường, thản nhiên bỏ lại một câu, bóng dáng cao ngất thon dài liền từ
trong phòng biến mất, chỉ để lại ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ.
Cửa được Dạ Quân Mạc đóng lại một lần nữa, Bạch Vũ phát hiện cửa
đã được thay đổi, mang theo linh khí phong ấn, Triệu hoán sư cũng đừng
nghĩ có thể tùy tiện xông vào.