”Không được. Đã thu đồ của ta, phải giúp ta chữa khỏi mới thôi.” Dạ
Quân Mạc cự tuyệt.
”Để ta đi tìm sư phụ giúp ngươi thử xem.”
Dạ Quân Mạc ánh mắt không hơn giận: “Không cần, chỉ có nàng mới
có thể trị tốt cho ta.”
Nhưng là ta trị không được! Bạch Vũ muốn phát điên: “Ngươi làm sao
có thể nhận định ta có thể trị tốt cho ngươi?”
Bởi vì thương thế này là nàng lưu cho ta! Vạn năm trước thời điểm
nàng cứu sống ta, cũng không nghĩ tới sẽ để lại nhiều đau đớn cho ta phải
không? Dạ Quân Mạc trầm mặc nhìn chăm chú vào Bạch Vũ, dung nhan
của nàng lộ ra phấn hồng tự nhiên, bóng dáng đơn bạc mảnh khảnh đứng
dưới ánh trăng, làm cho hắn không tự giác muốn tới gần, muốn đem nàng
bảo hộ trong ngực.
”Ta đem đồ trả lại cho ngươi được chưa?” Bạch Vũ đợi thật lâu không
thấy Dạ Quân Mạc trả lời, bất đắc dĩ gỡ ra nhẫn Bách Vũ, lại phát hiện
nhẫn không gỡ được. Từng sợi linh khí quanh quẩn trong nhẫn, nàng rõ
ràng thấy được trong nhẫn có một không gian trữ vật trống trải.
Bạch Vũ chấn động: “Nhẫn này không phải là linh khí không gian trữ
vật sao?”
”Đúng, đã nhận chủ rồi.” Cho nên nàng gỡ ra không được, ngoan
ngoãn chữa bệnh cho ta, ngoan ngoãn ở lại bên ta.
”Cái này bao nhiều tiền?” Ngọn lửa nhỏ trong lòng Bạch Vũ lạch tạch
bốc lên.
Dạ Quân Mạc này kiếm hơi hơi nâng lên một chút: “Đây là vật báu vô
giá, nàng nếu muốn bồi thường cho ta, 5000 vạn tinh thể.”