công, không bằng chúng ta ra ngoài trước đi, ta có chút việc muốn nói với
muội."
Bạch Vũ nhíu mày. Có việc? Có thể có chuyện gì? Từ sau khi bị ta
làm mất mặt ở bên trong mạch khoáng, đã nhiều ngày cũng không dám
lảng vảng ở trước mặt ta, lúc này lại muốn giở trò gì?
Nàng vui vẻ đồng ý, đi theo Tô Lăng Dung đến phòng của nàng.
Vẻ mặt Tô Lăng Dung thản nhiên bưng trà rót nước, vô cùng khách
sáo, nhanh chóng đặt một ly trà loãng hương táo đỏ vào trong tay Bạch Vũ.
"Ngươi cứ việc nói thẳng có chuyện gì đi." Bạch Vũ cầm lên, thoải
mái uống một ngụm, liền nghe Tô Lăng Dung kiêu ngạo nói: "Cách xa
Thánh Quân, ngươi không xứng với người. Chỉ có ta mới có thể làm
Vương Hậu của người."
Bạch Vũ vừa mới uống nước trà xong, thiếu chút nữa đã phun ra.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy lời nói tự kỷ như vậy, rõ ràng từ
đầu tới cuối Dạ Quân Mạc cũng chưa từng cho ngươi một ánh mắt tốt,
ngươi lấy đâu ra tự tin có thể làm Vương Hậu của chàng ấy?
Tô Lăng Dung nhìn vẻ mỉa mai và ngạc nhiên trong mắt Bạch Vũ, loại
ánh mắt giống như đang nhìn đứa ngốc, tức giận nói: "Ngươi đừng cho là ta
đang nói đùa, thế lực của Ám Dạ Đế Quốc rắc rối, phức tạp, còn hỗn loạn
hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Thánh Quân người không phải là
người bình thường, người là trụ cột của cả Ám Dạ Đế Quốc, người phải suy
xét đến tương lai của Đế Quốc, người không thể lấy một nữ tử mồ côi
không có bối cảnh như ngươi. Người cần liên hôn, cần cân bằng thế lực ở
khắp nơi trên Đế Quốc, ta có thể giúp người! Còn ngươi thì không."