Bạch Vũ trở lại lôi đài, mới lạ nhìn Hiến lão nhân, trong mâu quang
hiện lên một tia cẩn thận.
Tê tê -----
Một mãng xà có cái mồm thô to như cái bát xuất hiện bên cạnh Bạch
Vũ, phun ra lưỡi rắn, đứng thẳng bằng nửa người trên, bày ra một tư thái
công kích nguy hiểm.
Đồng tử Bạch Vũ đột nhiên co rút lại, khắp người phát lạnh. Hiến lão
nhân không biết khi nào đã lặng yên không một tiếng động gọi ra Triệu
hoán thú, thật sự là giảo hoạt!
Đây là một con Âm Độc Cuồng Mãng, tốc độ còn nhanh hơn con Bá
Vương Lục Tích mà nàng gặp lần trước, càng thêm trí mạng. Răng nọc
trong miệng có thể phun ra nọc độc, nếu dính một chút lập tức sẽ đi đời nhà
ma!
Bạch Vũ đang nhìn mãng xà nháy mắt một cái, một đạo Bạo Liệt Lưu
Hỏa liền đánh ra.
Âm Độc Cuồng Mãng cơ hồ cùng lúc phát động công kích, tốc độ
nhanh như tia chớp lẩn tránh Lưu Hỏa, từ phía sau phóng lên, nọc độc trong
miệng phun ra trên cánh tay Bạch Vũ.
”Bạch Vũ!” Sa Hoằng la to kinh hãi đến thất sắc, mạnh mẽ đứng lên.
Hiến lão nhân vỗ tay một cái, vui mừng khôn xiết.
Oanh -----
Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh lại phun ra ngay sau đó, Lưu Hỏa
cùng với khi Bạch Vũ bị phun độc cơ hồ là cùng phát ra, một trước một sau
như vậy hướng về một điểm.