Bạch Vũ đi vào Thánh Linh Phường, tìm được Công Tôn Ưởng và Tử
Như, hai người đều dè dặt cẩn thận, có cơ hội cũng sẽ hạ độc thủ, vơ vét về
mấy thứ, tuy bị thương không nhẹ, nhưng thu hoạch cũng coi như không tệ.
Bạch Vũ nhìn thấy bọn họ, phất Khô Mộc Phùng Xuân qua, vết
thương của hai người lập tức lành hơn một nửa: "Trưởng lão Phục Mãn và
Tư Minh đâu?"
"Đừng nói nữa, đầu óc của tên Tư Minh kia không biết là dạng gì, cảm
thấy bây giờ chính mình đã mạnh không có gì sánh được, đi cướp đoạt một
món đồ tơ vàng với một đám người, kết quả vừa ra tay đã bị đánh cho tàn
phế, Trưởng lão Phục Mãn đưa hắn trốn đến chỗ yên tĩnh dưỡng thương
rồi." Công Tôn Ưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bĩu môi.
Bạch Vũ không nói gì đi xem xét, bọn họ chạy tới kiến trúc yên lặng
nhất bên cạnh, kiến trúc này là pháp trường Ám Dạ Đế Quốc dùng để hành
hình, chỉ cần đầu óc không có vấn đề thì đều sẽ không chạy vào nơi này để
cướp đoạt đồ.
Phục Mãn đưa Tư Minh tới nơi này dưỡng thương là lựa chọn tốt nhất,
dù sao vết thương của Tư Minh thật đúng là không nhẹ.
Bạch Vũ gọi Trảm Nguyệt ra, dùng nhiều lần Khô Mộc Phùng Xuân
cũng không thể khiến cho Tư Minh tỉnh lại.
Bạch Vũ bắt mạch, diendanlequydon – V.O, linh mạch bị thương
không nặng, không nghiêm trọng như thế, nội thương cũng đã khép lại hơn
một nửa, sao vẫn còn chưa tỉnh?
"Vết thương của hắn sao vậy?" Bạch Vũ hỏi.
"Bị thương vào đầu." Công Tôn Ưởng chỉ chỉ cái ót.