Dạ Quân Mạc sờ sờ lưng nàng một chút: "Nàng cần gì phải tiến vào
Tháp Thiên Ky? Chuyện gì cũng không biết liền đi vào, nàng cũng biết
nguy hiểm bao nhiêu?"
"Đi vào một lần, mới biết lần thứ hai cần phải chuẩn bị cái gì." Bạch
Vũ ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt đen thâm thúy của Dạ
Quân Mạc: "Lúc ta bị vây ở không gian lãng phí, có phải chàng giúp ta
không?"
Dạ Quân Mạc không nói chuyện, ngón tay thon dài quấn quanh sợi tóc
mềm mại của Bạch Vũ, giống như chỉ là một cái nhấc tay, không đáng nhắc
tới.
Bạch Vũ kéo tay hắn ra, đưa sát vào mặt hắn giống như con chó nhỏ,
đôi mắt sáng ngời, ướt sũng viết rõ ta tức giận: "Rốt cuộc chàng đã giúp ta
như thế nào? Chàng không ở trong Thần Vực, chúng ta cũng không thể
dùng truyền âm ngàn dặm, chàng truyền linh khí cho ta như thế nào."
Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời ngập nước của
Bạch Vũ, bỗng nhiên xoay người một cái, đè nàng ở dưới thân: "Nàng
ngoan ngoãn, ta sẽ nói cho nàng biết."
Nói xong, môi mỏng lạnh lẽo liền hôn xuống, Bạch Vũ muốn đẩy ra,
lại sợ dùng quá sức làm Dạ Quân Mạc bị thương, tình hình bây giờ của Dạ
Quân Mạc không tốt, không thể sử dụng một chút linh khí.
Kết quả nàng bị hôn đến mơ hồ, đợi đến khi bị Dạ Quân Mạc ôm đến
phòng ngủ, không biến phản kháng như thế nào đã bị hắn đạt được rồi.