"Ông ấy yêu cầu các người đi gặp ông ấy." Âm Linh Tông chủ chỉ chỉ
Nhạc trưởng lão: "Bây giờ, Âu Dương Diệp ở phía sau núi của chúng ta, để
Nhạc trưởng lão dẫn các người đi đi."
"Được."
...
Nhạc trưởng lão dẫn Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đi đến phía sau núi,
phía sau núi Âm Linh Tông có mảng rừng rậm lớn âm u, sau khi đi được
không bao lâu, phía trước bắt đầu xuất hiện một chút sương mù màu lục.
Bạch Vũ cảm thấy không đúng trước tiên, giữ chặt Dạ Quân Mạc:
"Sương mù có độc."
Nhạc trưởng lão có chút ngạc nhiên liếc nhìn Bạch Vũ một cái: "Vực
chủ Bạch Vũ nói không sai, sương mù này là do Âm Linh U Hà tỏa ra, quả
thật có độc. Phía trước chính là Âm Linh U Hà, khí độc của nước sông rất
nặng, ta cũng chỉ có thể đưa các người đến đây, các người muốn gặp Âu
Dương Diệp, chỉ có thể dựa vào bản thân các người thôi."
Bạch Vũ nhíu mày: "Ý của ngươi là không qua được? Chẳng lẽ Âm
Linh Tông các ngươi không có ai tiến vào sau núi sao?"
"Có thì có, nhưng không thể nói cách vào với người ngoài."
Không phải là không nói cho chúng ta biết sao, Bạch Vũ bĩu môi: "Âu
Dương Diệp để cho chính chúng ta tự đi qua?"
"Đúng, ông ấy nói nếu các người có thể đi đến trước mặt ông ấy, tự
nhiên ông ấy sẽ gặp hai người."
Đáy mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng, ngạo nghễ nhếch môi: "Đúng thật là
quá phách lối."