thể đưa sổ nợ cho nàng hay không.
”Bạch Vũ, có thể thắng liên tiếp 20 trận, coi như ngươi có bản lĩnh.
Nhưng Hạ Lâu Trinh là bằng hữu của ta, ngươi không phân biệt tốt xấu giết
chết nàng, ta muốn thay nàng báo thù! Ngươi có lá gan nhận ước chiến của
ta không?” Hoàn Tố Âm bỗng nhiên thanh âm xót xa mở miệng, ý nghĩa
trong lời nói, giọng điệu đúng lý hợp tình không có nửa điểm chột dạ.
Nàng ta vốn định quang minh chính đại diệt trừ Bạch Vũ, ai ngờ đến
Bạch Vũ là một Y sư, dễ dàng giết chết Hạ Lâu Trinh, còn thành công
thắng liên tiếp, trở thành tiêu điểm của toàn trường. Nhìn đến mọi người
nhìn về phía Bạch Vũ bằng ánh mắt ân cần, nàng ta trong cơn xúc động còn
có loại ý nghĩ muốn đem Bạch Vũ đánh vỡ nát.
Người mà nàng ta đã hạ quyết tâm muốn giết chết làm sao có thể sống
thật tốt được? Nàng ta không cho phép! Nếu những kẻ khác đều là phế vật,
nàng ta liền tự mình ra tay.
Bạch Vũ nâng mi: “Ta nhớ rõ nàng ta ở phút cuối cùng hình như là bị
ngươi đánh chết?”
”Nói bậy! Nếu không phải do ngươi, nàng sao có thể bị độc phát mà
chết?”
”Khiêu chiến ở trường thi đấu, sinh tử tự chịu.”
”Đối với ngươi ta chỉ là vì muốn thay nàng báo thù. Ta và ngươi tỷ thí,
chính là khiêu chiến lên Vô Trần bảng, ngươi không thể cự tuyệt.” Hoàn Tố
Âm thanh âm lạnh như băng gợi lên khóe miệng, lộ ra ẩn ẩn đắc ý tươi
cười.
Bạch Vũ khó hiểu nhìn về phía Tiết lão bản, trong mắt tràn ngập lời
giải đáp. Hoàn Tố Âm tìm ta tỷ thí cùng Vô Trần bảng có quan hệ gì? Vì
cái gì ta không thể cự tuyệt?