Phương cũng đã bị Ám Lang vô cùng lo lắng túm đến chờ đợ trước rồi.
Ám Lân, Ám Lang, Ám Ưng, còn có Dạ Vương và Ảnh Vương đều
chạy đến, vừa đến cửa phòng sinh, lại thấy mặt Dạ Quân Mạc tái nhợt.
Ám Lang ngạc nhiên nhìn Dạ Quân Mạc: "Thánh Quân, người không
khỏe sao? Sao mặt trắng bệch như vậy?"
"Chắc là bị dọa." Ám Lân nói.
"Làm sao có thể?" Thánh Quân nhà hắn anh minh thần võ, sẽ bị nữ
nhân sinh hài tử dọa sao?
"A..." Trong phòng sinh truyền ra một tiếng hét thảm.
Mặt Ám Lang thoáng cái cũng trắng bệch, cái này cũng quá dọa người
rồi.
Ám Lân miễn cưỡng cố giữ bình tĩnh vỗ vỗ vai Dạ Quân Mạc: "Đừng
lo lắng, nữ nhân sinh hài tử đều là như vậy."
"Cần bao lâu?" Mặt Dạ Quân Mạc trắng bệch, hỏi.
Sắc mặt Y Sư Đông Phương cũng không dễ nhìn, nói: "Chuyện này
phải xem tình huống, có thể một hai giờ, cũng có thể một hai ngày."
Một hai ngày? Khuôn mặt trắng bệch của Dạ Quân Mạc hoàn toàn
không có chút máu, Bạch Vũ sợ đau như vậy, nếu đau một hai ngày như
vậy thì sao có thể chịu đựng được?
Hắn lại lập tức muốn đẩy cửa ra xem Bạch Vũ.
Y Sư Đông Phương sợ hãi: "Thánh Quân, người muốn làm gì? Nam
nhân không thể vào phòng sinh."