Khóe miệng Dạ Quân Mạc nở một nụ cười say lòng người: "Về rồi.
Nhớ ta không?"
"Nhớ, nhớ muốn chết." Bạch Vũ lắc lắc lắc tay tương tư trên cổ tay,
tương tư tận xương, không có thuốc nào cứu được giống như trúng độc.
Dạ Quân Mạc vuốt tóc Bạch Vũ, hôn cái trán nàng một cái: "Ừ, ta
cũng nhớ. Bảo bảo cũng nhớ nàng."
"Bảo bảo! Đúng rồi, bọn nó thế nào?" Bạch Vũ sốt ruột hỏi.
"Đương nhiên bọn nó rất tốt. Mỗi ngày ta đều truyền âm về hỏi, Ám
Lân nói hài tử rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Bạch Vũ tựa vào ngực Dạ Quân Mạc: "Chúng ta
nhanh trở về đi, ta rất nhớ bọn nó."
"Mọi chuyện xong rồi à?" Dạ Quân Mạc tò mò hỏi: "Qua mười ngày
mới trở về, là xảy ra chuyện gì sao?"
"Cũng không có chuyện gì lớn, ta đã giải quyết rồi." Bạch Vũ lười
nhiều lời.
Đột nhiên Dạ tổ tiên xông ra: "Là có người không muốn trở về, chuẩn
bị tự lập làm Vua?"
Ông vừa ra đã làm chín người đứng ở ngoài viện sợ tới mức không
nhẹ, ban ngày thấy quỷ, vậy thì nguy rồi?
Càng kỳ lạ hơn chính là bọn họ còn biết con quỷ này, có một bức họa
tổ tiên Dạ gia được treo cao ở trong sơn trại, huống chi hai người Vệ Phong
và Vệ Mộc còn là đồ đệ tổ tiên tự tay dạy dỗ, đương nhiên liếc mắt một cái
đã nhận ra được.