chứ? Ngẫm lại đều cảm thấy sởn cả gai óc! Vẫn là thành thành thật thật ở
Bình Thạch thành chờ hắn một đêm.
Bạch Vũ lấy cớ còn muốn thu thập đồ vật này nọ, trễ một ngày lại đi,
Đông Nhạc Quận vương liền để cho Sa Hoằng đưa nàng trở về.
Dọc theo đường đi, Sa Hoằng nói đến trận tỷ thí vừa rồi, có chút áy
náy thiếu chút nữa khiến cho Bạch Vũ bị bỏ quyền thi đấu. Hắn nhìn Bạch
Vũ một thân ăn mặc mộc mạc, không mang trang sức hắn tặng, có chút kỳ
quái.
Bạch Vũ thật sự ngượng ngùng nói cho hắn biết, trang sức hắn tặng
quá nặng, đội lên có thể đem cổ đè ép, đành phải luyến tiếc mang lên.
Sa Hoằng có chút buồn bực, cân nhắc lần sau sẽ tặng cái gì đó thực
dụng, nghe nói nữ hài tử trừ bỏ trang sức, còn rất thích son phấn bột
nước.....
Bạch Vũ trở lại thành lâu, một bên ngồi xuống tu luyện, hấp thu linh
khí, trị thương cho tiểu Thanh, một bên chờ Dạ Quân Mạc đến. Nhưng
nàng tu luyện đến khi trời tờ mờ sáng, Dạ Quân Mạc cũng không có đến.
Đáng ra phải không quên chứ? 5 ngày đến một lần là hắn thuận miệng
nói ra? Mệt cho ta còn khẩn trương như vậy, cố ý chờ hắn đến. Bạch Vũ
trong lòng dâng lên một tia thất vọng, nàng đột nhiên phát hiện nàng thế
nhưng có điểm muốn gặp Dạ Quân Mạc.
Quên đi, cũng có thể là nhà người ta có việc, dù sao hắn có đến đây
hay không, ta cũng trị không hết được thương thế của hắn. Bạch Vũ yên
lặng an ủi chính mình, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
<br clear=”all”