"Mẫu thân!"
Bạch Vũ đang hấp thu linh khí, hai tiểu Bạch mềm mại đáng yêu đã
bước từng bước nhỏ bằng đôi chân ngắn tới.
Thời gian năm năm, Mộ Vũ và Mộ Bạch đã lớn lên.
Tuy rằng mới năm tuổi, nhưng đã có thể thấy được khí chất trác tuyệt,
phong tư hiên ngang của hai hài tử, chắc chắn sau khi trưởng thành sẽ là
nhân vật tuyệt thế yêu nghiệt.
"Bảo bảo ngoan của nương, để nương ôm nào." Bạch Vũ cười tủm tỉm
mở hai cánh tay ra, ôm chặt Mộ Vũ nhào vào lòng.
Mộ Bạch đứng bên cạnh, dáng người cao ngất như cây Tùng, vẻ mặt
thản nhiên nhìn mẫu thân và muội muội, đôi mắt tím yêu dị tràn đầy khí
chất ngạo nghễ.
Còn nhỏ tuổi đã giống cha hắn, dieendaanleequuydoon – V.O, có khí
thế vương giả, hơi thở tôn quý toàn thân giống như bẩm sinh, cao ngạo
cũng không mất ổn trọng.
Bạch Vũ nhìn khuôn mặt nhi tử (con trai) này có tuấn dung không
khác gì Dạ Quân Mạc, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo: "Mộ Bạch,
con không nhớ nương sao? Cũng không đến ôm nương."
Mộ Bạch bị nhéo thật sự vô tội, đôi mắt to trên khuôn mặt sữa non
mềm vụt sáng: "Muội muội muốn nương ôm, nhường muội muội ôm là
được. Cha nói, phải nhường muội muội."
"Ừ, Mộ Bạch thật sự là ca ca tốt. Sau khi nương ôm Mộ Vũ vẫn có thể
ôm con." Bạch Vũ cười tủm tỉm xoa tóc Mộ Vũ nằm trong lòng: "Mộ vũ
nói có đúng không?"