Đôi mắt ngập nước linh động của Mộ Vũ xoay tròn: "Đúng, ca ca tốt
nhất, nương cũng ôm ca ca."
"Mộ Bạch, mau tới đây." Mặt mày Bạch Vũ vui vẻ kéo Mộ Bạch qua.
Mộ Bạch thở dài, dựa vào trong lòng Bạch Vũ giống như Mộ Vũ.
Hắn đã trưởng thành, không phải không nên để nương ôm, nhưng hình
như nương rất thích ôm hắn, cha nói phải dỗ nương, không thể chọc nương
đau lòng... Thôi, ôm thì ôm đi, dù sao chỉ có muội muội nhà mình thấy,
cũng không xấu mặt.
Mộ Bạch yên tâm thoải mái cọ cọ ở trong ngực nương, quả nhiên mùi
hương trên người nương dễ ngửi nhất, rất ấm áp.
"Hai người các con đã làm xong công khóa (bài tập) hôm nay chưa?"
Bạch Vũ ôm hai bảo bối, trong lòng ấm áp.
Mộ Bạch mỉm cười: "Đương nhiên đã làm xong, muội muội cũng đã
làm xong rồi."
"Nhanh như vậy à, xem ra Ám Lang thúc thúc dạy không tệ." Bạch Vũ
cười nói.
Mộ Vũ bĩu môi: "Ám Lang thúc thúc bố trí công khóa rất đơn giản,
mỗi ngày chỉ cho chúng con đọc sách, hấp thu linh khí, chúng con đã sớm
thuộc lòng mấy quyển sách đó rồi."
"Thuộc lòng, còn phải hiểu, hiểu rõ, biết áp dụng mới được."
"Chúng con đã dùng xong, hôm nay Ám Lang thúc thúc không xuống
giường được là vì bị ca ca bỏ thuốc xổ..."
"Mộ Vũ!" Mặt Mộ Bạch đầy vạch đen trừng Mộ Vũ một cái, ngay cả
Ám Lang thúc thúc cũng không biết là hắn làm, kết quả muội muội vừa