Đoàn Vô Huyết ở lại trợ giúp hai vị trưởng lão khôi phục trấn thạch.
Niếp Văn trưởng lão là luyện khí đại sư cao cấp, rất nhanh đã khôi
phục được khe hở trên trấn thạch, đem trấn thạch đặt vào vị trí cũ, khôi
phục không gian kết giới.
Một trận đại chiến khí thế hùng hổ diễn ra, nhưng lại kết thúc rất
nhanh.
Không đến nửa canh giờ lại trở về bình thường, người của Sáng Thế
Thần Điện rút về, người của Đế Quốc Bóng Tối cũng không có truy đuổi.
Hai bên lần nữa duy trì cân bằng kì lạ, mà nguyên nhân tạo ra sự cân bằng
này là Ngọc Ưu Liên và Dạ Quân Mạc đều bị nhốt trong một toà tháp cao
nhìn không thấy đỉnh bảo, tình hình không rõ.
Trong bảo tháp, Dạ Quân Mạc đứng trong một mảng không gian mênh
mông vô bờ, trên đỉnh đầu giống như là bầu trời đêm đầy ngôi sao, trong
màn đêm đen kịt lập loè vô số ánh hào quang óng ánh, khiến người ta hoàn
toàn không biết mình ở nơi nào.
"Dạ Quân Mạc, ngươi thực sự là ngu xuẩn, đây là bảo tháp của ta,
ngươi cho rằng lôi ta vào đây có thể có tác dụng gì? Ta bất cứ lúc nào cũng
có thể đi ra ngoài. "Ngọc Ưu Liên mang theo thanh âm phẫn nộ quanh quẩn
ở chân trời.
Dạ Quân Mạc khóe miệng lạnh lùng thốt lên, "Vậy ngươi còn ở chỗ
này làm gì? Ra nhanh đi, người của các ngươi cũng đã bắt đầu tiến công
Bình Tây thành, ngươi không cần đi hỗ trợ à?"
Ngọc Ưu Liên im hơi lặng tiếng.
Dạ Quân Mạc ngắm nhìn bốn phía, toà bảo tháp này còn quái dị hơn
hắn tưởng tượng, nhưng cũng cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc, có
điểm giống với thiên cơ tháp.