Bạch Vũ nếm thử một ngụm, con ngươi thanh tú hơi hơi tỏa sáng, rất
nhanh đã đem ly rượu uống hết không còn một giọt dư thừa.
”Uống được không?” Dạ Quân Mạc hỏi.
Bạch Vũ thỏa ãn trở về chỗ cũ: “Uống ngon, rượu này rất ngọt, sử
dụng dược liệu ít nhất ngoài 500 năm, còn thêm không ít hương thơm của
cánh hoa.”
”Uống nhiều chút.” Dạ Quân Mạc đem ly kia của mình đẩy tới trước
mặt Bạch Vũ, lạnh lùng nói với Thương trưởng lão: “Đem những ly còn lại
toàn bộ lấy đến đây.”
Thương trưởng lão mồ hôi lạnh ứa ra, hai chén này đã là phá lệ đoạt đi
đồ đặt trước của người khác, bây giờ còn muốn đem những cái còn lại đã
được đặt trước không phải muốn hắn đắc tội với mọi người sao?
Nhưng hắn dù hết lần này đến lần khác lo lắng, cũng vẫn không cự
tuyệt, cắn răng đem ba ly rượu còn lại đều đưa tới.
Bạch Vũ lại uống hết một ly, hai má có chút đỏ lên: “Rượu này hương
vị rất tốt, nhưng hiệu quả không được tốt lắm.”
Thương trưởng lão có chút mất hứng, hắn không nhận ra Bạch Vũ,
nghĩ đến nàng bất quá cũng chỉ là nữ tử Dạ Quân Mạc mang đến chơi đùa.
Hắn đối với Dạ Quân Mạc tất cung tất kính không có nghĩa là hắn phải đối
với nữ nhân bên người Dạ Quân Mạc cũng cung kính như vậy.
”Cô nương lời ấy sai rồi, một ly Tụ Linh Thần Tửu có thể giúp ngươi
ngưng tụ ra ít nhất ba điểm Linh lực, so với hiệu quả ngươi hấp thu vài khối
tinh thể còn tốt hơn, hấp thu tinh thể phải tiêu phí thời gian một hai tháng
mới có thể hoàn thành. Tụ Linh Thần Tửu của chúng ta từ trước đến này
tuyệt đối là Linh tửu tốt nhất.”